Chương trước
Chương sau
Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiêu nghe vậy cau mày, hơi không đồng ý lời này nhưng vẫn làm theo lời Ngưu Hữu Đạo, sai người kéo đi.

Tống Thư bị kéo đi một đường thụt lùi vẫn không quên nhìn chằm chằm, không cam lòng, rất hận. Năm xưa Tống Thư không thể ngờ Tống gia to lớn bị một tiểu nhân Thượng Thanh tông làm cho cửa nát nhà tan, nếu sớm biết đã giết từ lâu, bất đắc dĩ không có thuốc hối hận.

Ngưu Hữu Đạo không thèm nhìn Tống Thư cái nào.

Trịnh Cửu Tiêu do dự nhắc nhở:

“Đạo gia, vị tiểu huynh đệ này nói không sai, trong kinh thành ít nhiều còn có môn sinh bằng hữu cũ của Tống Cửu Minh, nếu để hắn trốn thoát một kiếp sợ là sẽ tìm hết cách trả thù lại.”

Ngưu Hữu Đạo thản nhiên nói:

“Làm người đừng làm quá tuyệt, áp đi kinh thành chờ xem vận mệnh của hắn thế nào.”

Có một số suy nghĩ thật sự Ngưu Hữu Đạo không cần nói cho mấy người này biết. Tống Thư tầm thường không đáng lo, Ngưu Hữu Đạo bây giờ còn cần so đo với Tống gia sao? Giết Tống Thư không thể khiến hắn vui gì.

Bên triều đình nước Yến không ngốc, việc đến hiện giờ đại khái đều biết Ngưu Hữu Đạo là bàn tay đen sau màn vụ Tống gia diệt môn. Hắn đem Tống Thư làm như hung thủ áp đi kinh thành là muốn lấy mạng của gã thử thái độ triều đình nước Yến đối với bên hắn.

Lúc trước Ngưu Hữu Đạo giết Yến Sử, dùng Băng Tuyết các hù Yến đình chỉ có tác dụng một chốc. Bên này trải qua những chuyện đó sao Yến đình có thể ngu ngốc không nhìn thấu manh mối?

Thương Triêu Tông giật lấy địa bàn Nam châu từ tay Chu Thủ Hiền không bao lâu, dư ba còn đó. Triều đình nước Yến không cam lòng từ bỏ Nam châu, đặc biệt là Yến Hoàng Thương Kiến Hùng. Người khác thì không có gì nhưng để nhi tử của Thương Kiến Bá chiếm Nam châu còn có xu hướng ngồi lớn, sợ là Thương Kiến Hùng khó ăn ngủ yên.

Lúc trước không động Nam châu vì các loại nguyên nhân. Thương Triêu Tông được triều đình sắc phong, là thứ sử Nam châu danh chính ngôn thuận, Thương Kiến Hùng không thể tát mặt mình ngay được, chỉ đành tạm nín nhịn. Thứ hai, Yến đình không phải kẻ điếc hòa người mù, khi biết bên này đấu tranh với Thiên Ngọc môn thì triều đình ngồi núi xem hổ đấu, đang chờ thời cơ ra tay.

Yến đình cũng không ngờ Thiên Ngọc môn bị đá khỏi cuộc chơi bằng cách này, mưu đồ tan vỡ.

Giờ ba đại phái trực tiếp nhúng tay vào chuyện Nam châu và Bắc châu, hai châu đang giao tiếp hoán đổi. Vì thuận lợi lấy về Bắc châu tạm thời Yến đình sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.

Chờ những chuyện này trôi qua thì sao? Sợ là mưa gió kéo đến.

Lúc trước đấu tranh, các loại ồn ào hỗn loạn xét cho cùng là vì Ngưu Hữu Đạo và Thương Triêu Tông muốn ngồi vững khối địa bàn này. Nay bên trong Nam châu đã định, hắn bắt lấy thời cơ có lợi nhanh chóng quét sạch một ít cản tay, lấy chuyện thu về Bắc châu nịnh ba đại phái.

Nhương ngoại an nội, bình ổn bên trong rồi Ngưu Hữu Đạo đặt ánh mắt hướng về triều đình nước Yến, đây là mối uy hiếp lớn nhất hiện nay của Nam châu, hắn không thể chờ đến khi triều đình nước Yến ra tay mới bị động ứng đối.

Thấy Ngưu Hữu Đạo quyết ý làm như vậy, Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu, Hạ Hoa đành thôi.

Bây giờ vị này đã tích lũy đủ uy tín đối với ba phái. Uy tín không thể tạo ra trong một chốc mà là từng chuyện thực sinh ra đủ sức chấn nhiếp. Cuộc tranh giành Nam châu năm xưa nếu Ngưu Hữu Đạo có uy tín như hiện nay thì ba phái nào dám lắc lư.

Tạm gác chuyện Tống Thư lại, Ngưu Hữu Đạo có sắp xếp khác với ba phái.

Đầu tiên là kêu ba phái chọn lựa một ít nữ đệ tử tháo vát chăm sóc sinh hoạt của Trang Hồng, mặc kệ có phải là con tin hay không nhưng dù sao là đệ muội của Ngọc Thương, còn là nữ nhân, để nam nhân chăm sóc không tiện, nữ nhân là hợp hơn.

Thứ hai, bên hắn sẽ không để Quách Hành Sơn ở trong sơn trang mà xếp cho dưới núi, kêu ba phái cử một ít đệ tử luân lưu theo dõi. Cho phép Quách Hành Sơn mỗi ngày đến sơn trang thăm mẫu tử Trang Hồng một lần.

Ba vị chưởng môn tò mò, vì sao?

Không vì sao hết, Ngưu Hữu Đạo kêu họ làm theo.

Nói đến chăm sóc thì Hạ Hoa cười giành việc:

“Đạo gia, ta có một đệ tử xem như thông minh lanh lợi, chỗ Đạo gia toàn là nam nhân, không cẩn thận bằng nữ nhân. Hàng ngày Đạo gia cũng cần một nữ nhân chăm sóc cẩn thận, nếu Đạo gia không có ý kiến thì ta kêu nàng đến bên này làm việc vặt.”

Phí Trường Lưu, Trịnh Cửu Tiêu liếc nhau, đại khái biết Hạ Hoa nói nữ đệ tử là ai, một nữ đệ tử như hoa như ngọc. Cho dù Hạ Hoa không nói gì với nữ đệ tử kia thì bằng vào điều kiện hiện giờ của Ngưu Hữu Đạo đã tràn đầy sức hấp dẫn.

Ngưu Hữu Đạo trẻ tuổi, bên cạnh không có nữ nhân nào, nếu để một nữ nhân như hoa như ngọc gần gũi thời gian lâu sợ là hai người sẽ củi khô lửa bốc.

Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói:

“Không cần làm phiền.”

Hạ Hoa cười cười:

“Đạo gia xem người rồi nói đi, bộ dạng không khiến người ghét, tay chân chăm chỉ.”

Ngưu Hữu Đạo khẽ thở dài:

“Vẻ ngoài đẹp càng không được, Hồng Nương là hũ giấm chua."

Lời này chẳng khác nào thừa nhận Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi gian díu. Hạ Hoa cười ngại ngùng đành thôi, Quản Phương Nghi là thân tín của Ngưu Hữu Đạo, không tiện đắc tội.

Ngưu Hữu Đạo không ngốc, hắn ngầm hiểu nhưng không chọc thủng.

Làm người từng trải, Ngưu Hữu Đạo biết tuổi của mình dễ chọc yêu đương kéo đến, khó tránh khỏi bị người làm mai. Nhưng hồ nước trong tim hắn sẽ không dễ dao động với người nữa, lòng tĩnh như nước lặng. Hắn không muốn dây vào rắc rối, cũng không muốn đắc tội lòng tốt của người, Hồng Nương tự nhiên thành lá chắn của hắn, trước kia vị trí này là của Hắc Mẫu Đơn.

Có lá chắn như vậy cơ bản không ai nhắc chuyện nam nữ với hắn, thanh danh bị Hồng Nương làm hỏng nếu còn người dính vào hắn tức là ôm ý xấu.

Nói đến Hắc Mẫu Đơn, sau khi chưởng môn ba phái rời đi Ngưu Hữu Đạo ra sơn trang đến bên nấm mộ dưới cây trên đỉnh núi, hắn tùy tay nhổ mấy cọng cỏ dại, chống kiếm đứng, đưa lưng về phía nấm mồ nhìn ra xa.

Quản Phương Nghi đến gần từ khi nào:

“Đang nghĩ gì?”

Quản Phương Nghi không hay biết mình vừa rồi phát huy tác dụng của lá chắn, càng không biết mình luôn là lá chắn của Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo thuận miệng qua loa nói:

“Phong cảnh không tệ.”

Quản Phương Nghi khinh thường nói:

“Xì, sơn cùng thủy tận.”

Quản Phương Nghi bình luận nơi này không có lời nào hay ho, bà đổi đề tài:

“Phải rồi, ba môn phái này từng nghiêng hướng Thiên Ngọc môn, có khi nào lại nghiêng về phía Đại Thiền sơn không? Đã từng có vết xe đổ, có thể tin tưởng không?”

Ngưu Hữu Đạo nói:

“Làm người có ai không có lòng ích kỷ riêng? Đều có sự lựa chọn, đã chọn thì tự gánh lấy hậu quả, bọn họ muốn chọn ai là vấn đề ánh mắt của họ. Không giữ được họ nói lên vấn đề nằm ở chúng ta, là lỗi của ta, không trách được ai.”

Quản Phương Nghi xì một tiếng:

“Nói cũng như không. Vương gia gửi thư, biết người trong sơn trang trở lại đoán chúng ta sắp trở về nên hỏi khi nào chúng ta về, chuẩn bị đến gặp ngươi.”

Ngưu Hữu Đạo bảo:

“Trả lời cho vương gia không cần rắc rối vậy, không lâu sau Hoàng Liệt sẽ đến phủ thành gặp vương gia, ta cũng cần đến đó gặp mặt. ngoài ra bên kinh thành vương gia ít nhiều gì có nhân mạch, nên có tai mắt, nhờ vương gia chú ý phản ứng của triều đình sau khi Tống Thư bị áp đến kinh thành, kịp lúc đưa tin tình huống về chỗ ta. Kêu Công Tôn Bố xếp tai mắt bên kinh thành cũng đặc biệt chú ý.”

Lòng Quản Phương Nghi thít chặt hỏi:

“Ngươi lại muốn làm gì?”

Mấy hôm sau, Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân đả tọa tu luyện trong phòng thì Đoạn Hổ gõ cửa đi vào bẩm báo:

“Đạo gia, Bành Ngọc Lan đến, muốn gặp ngài.”

Ngưu Hữu Đạo nhíu mày hỏi:

“Bành Ngọc Lan? Bà ta muốn gặp ta làm chi?”

Phản ứng đầu tiên Bành Ngọc Lan đến báo thù.

Đoạn Hổ đáp:

“Không biết, chỉ có hai người đi theo Bành Ngọc Lan, thái độ hơi lạ.”

“Lạ? Lạ thế nào?”

"Ta cũng nói không rõ được, không biết có phải là ảo giác của ta không, cảm giác thái độ hơi thấp hèn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.