Bành Ngọc Lan nói:
“Biết, ta đều biết, nên hy vọng Mông soái nghĩ cách.”
Mông Sơn Minh khẽ thở dài:
“Bảo ta tìm cách thế nào trong chuyện này? Không lẽ kêu ta nghĩ cách đuổi vương phi ra khỏi nhà? Đây là chuyện nhân thần nên làm sao? Vương phi không làm sai cái gì, chúng ta chỉ có thể khuyên giải chứ không thể khuyên ly.”
Không đợi Bành Ngọc Lan nói gì Mông Sơn Minh giơ tay ngăn lại:
“Ta biết tâm tình của phu nhân, thứ lỗi ta nói thẳng, tính cách bên trong vương phi cương liệt, dù ra vương phủ cũng sẽ không đi theo phu nhân. Để vương phi lưu lạc bên ngoài ngược lại là hại vương phi, nếu bị kẻ khác lợi dụng sẽ liên lụy vương gia. Nếu phu nhân thật sự vì tốt cho vương phi thì nên dùng cách khác.”
Bành Ngọc Lan vội hỏi:
“Giúp thế nào? Xin Mông soái chỉ cho ta.”
Nói đến đây Mông Sơn Minh hơi do dự:
“Bên này có một người nếu chịu ra tay thì có thể giúp vương phi, nhưng không biết hắn có chịu không.”
Bành Ngọc Lan hỏi dồn:
“Là ai?”
Mông Sơn Minh chậm rãi phun ra một cái tên:
“Ngưu Hữu Đạo! Quan hệ giữa hắn và bên ta vừa có sức ảnh hưởng to lớn vừa giữ khoảng cách, không bị quan hệ trên dưới bên ta ảnh hưởng, còn khiến người tất cả mọi người kính sợ, đều tín phục hắn."
Mông Sơn Minh không nói sai, Ngưu Hữu Đạo không nợ ai bên Thương Triêu Tông, ngược lại tất cả người bên y nhận ơn lớn từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565234/chuong-802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.