Đường Nghi hơi hoảng hốt, trong đầu không khỏi nhớ lại gương mặt ngây ngô khi vén khăn đội đầu cô dâu của nàng trong ngày động phòng hoa chúc. Bây giờ hắn đã trưởng thành rồi, là trượng phu đã bái thiên địa với nàng.
Ngưu Hữu Đạo bị nàng nhìn như vậy, có chút không được tự nhiên.
“Khụ, khụ!” Quản Phương Nghi ho khan hai tiếng, bước đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, làm bộ đưa tay kéo quần áo của hắn một chút, giống như giúp hắn phủi bụi, quan hệ rất thân mật, ánh mắt lại liếc nhìn phản ứng của Đường Nghi.
Đường Nghi cụp mắt xuống, cố ý tránh nhìn cảnh tượng trước mặt, tâm trạng có chút phức tạp.
Ngưu Hữu Đạo lắc vai, đẩy bay cái tay Quản Phương Nghi đang làm loạn, quay sang trừng bà ta một cái, biết rõ người đàn bà này đang cố ý.
Khóe miệng Quản Phương Nghi nhếch lên, cố gắng nín cười thu tay lại.
“Tại sao không thấy Đường trưởng lão? “Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng hỏi một câu.
Đường Nghi đáp: “Cần phải có người ở lại coi nhà...”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay cắt ngang: “Mấy lời dối trá thì nàng đừng nói. Nếu Đường trưởng lão không thích, cần chi phải miễn cưỡng. Ta muốn nhìn thấy thành ý trước. Không có thành ý, có cần phải nói chuyện không?”
Một câu khiến Thượng Thanh tông không phản bác được. Người ta nói không sai, lại còn đuổi bọn họ đi dễ như trở bàn tay.
Tiễn khách, Quản Phương Nghi quay lại, thấy Ngưu Hữu Đạo liền xì một tiếng: “Giỏi cho tên lang quân bạc tình bạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565089/chuong-657.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.