Ngưu Hữu Đạo ừ một tiếng.
Quản Phương Nghi đứng đối diện hắn, thấy hắn im lặng nhắm mắt, nhịn không được mà trêu chọc: “Xem ra đúng là tình cũ khó bỏ. Gặp lại tình nhân cũ, trong lòng cảm thấy khó chịu à.”
Ngưu Hữu Đạo mở mắt, cười nói: “Tại sao ta lại ngửi thấy mùi dấm chua trong lời nói của ngươi vậy?”
Quản Phương Nghi nghẹn họng, sau đó mở to mắt hừ một tiếng, khinh thường nói: “Mùi dấm? Ta vì ngươi mà ăn dấm à? Ngươi cho rằng ngươi là ai chứ? Đàn ông quỳ dưới váy lão nương không có một ngàn cũng có tám trăm, làm gì có chuyện ăn dấm vì ngươi chứ? Buồn cười! Ta không nghĩ mức độ tự luyến của ngươi cao như vậy.”
Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng thở ra: “Ta còn định cưới ngươi, thì ra ta nghĩ nhiều rồi. Thôi cũng được!” Nói xong, hắn quay người sang một bên, thuận tay gác kiếm lên.
Quản Phương Nghi im lặng, chợt tức giận, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng cầm cái chén trên bàn ném về phía Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo co đầu lại, tránh được cái chén. Một tiếng lạch cạch giòn vang, cái chén nện vào bức tường, bể tan tàn.
“Miệng nói ra toàn lời của súc sinh...” Quản Phương Nghi mắng lại.
Mấy ngày sau, cũng không thấy Ngưu Hữu Đạo ra ngoài. Phần lớn người đi cùng đều cho rằng hắn đang tránh Đường Nghi, chỉ có Viên Cương là rõ nhất. Trước khi một số việc còn chưa được rõ ràng, Đạo gia không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu không, rất dễ đặt mình vào hiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565088/chuong-656.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.