Hải Như Nguyệt rất tức giận, Viên Cương dám lợi dụng bà bắt cóc nhi tử của bà, nếu không thì người bình thường không thể đến gần nhi tử chứ đừng nói bắt cóc, giờ bị người dễ dàng công phá từ bên trong.
Vẻ mặt Chu Thuận rầu lo giơ ra chữ viết trên phong thư: “Phu nhân nên đọc đi.”
Hải Như Nguyệt nhìn kỹ, trên phong thư viết hai hàng chữ: Công tử khỏe, gửi trưởng công chúa.
Giây sau Hải Như Nguyệt chộp thư, nhanh chóng rút lá thư ở bên trong ra.
Thư viết mấy hàng chữ: Vừa gặp công tử như quen đã lâu, rất nhớ nên mời đi gặp một lúc, hôm khác sẽ đưa về bình an. Đừng làm rầm rộ, đừng để nhiều người biết, đừng tổn thương hòa khí.
Ký tên cuố ithư: Đệ tử Quỷ Y, Minh tiên sinh kính bái.
Hải Như Nguyệt xem cái tên này thì như gặp sét đánh, sắc mặt khoảnh khắc nhợt nhạt, lảo đảo lùi mấy bước, liên tưởng đến phương thuốc điều dưỡng Minh tiên sinh để lại.
Lúc trước đọc phương thuốc điều dưỡng đó làm Hải Như Nguyệt hết hồn, nàng còn nhớ rõ tình hình khi Hàn Băng của Băng Tuyết các giá đáo.
Mấy năm trôi qua, chuyện đó luôn treo trong lòng Hải Như Nguyệt nhưng mãi không thấy có việc gì, bà hy vọng mãi luôn yên ổn như vậy. Ai ngờ sợ cái gì đến cái đó, kiếm treo trên đỉnh đầu cuối cùng vẫn rơi xuống.
Hải Như Nguyệt bình ổn tâm thần, hận đến nghiến răng nghiến lợi, bà rít qua kẽ răng: “Ngưu Hữu Đạo! Đồ khốn, tồi tệ vô sỉ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565046/chuong-614.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.