Chu Thủ Hiền lắc đầu thở dài: “Không sống nổi, việc này phải có người gánh tội thay, sau khi thẩm tra thì ta chỉ có con đường chết. Hai vị chờ chút!”
Chu Thủ Hiền đến bên bàn cầm bút viết thư, ký tên, sau đó trở lại trước mặt hai người: “Làm phiền hai vị đưa giùm cho Tiết đại nhân ở bên ngoài báo cho triều đình.”
Hai người mở giấy ra xem, cùng mặt biến sắc.
Tào Ngọc Nhi sốt ruột nói: “Chu đại nhân, không đến mức như vậy!”
Chu Thủ Hiền xua tay: “Bị áp giải đi kinh thành thẩm vấn thì khó tránh buộc tội, ta chết chắc còn liên lụy trong nhà. Chiến thai tự tuẫn còn được tiếng trung thành, triều đình không đến mức liên lụy người nhà của ta, nếu không sẽ khiến tướng sĩ lạnh lòng. Dù sao phải chết, hai vị chưởng môn đừng khuyên nữa, hãy bảo trọng!”
Chu Thủ Hiền vươn tay làm động tác mời.
Kim Vô Quang, Tào Ngọc Nhi không biết làm sao hơn, họ hiểu lựa chọn của Chu Thủ Hiền mới là sáng suốt.
Hai người mang thư xin tội của Chu Thủ Hiền vén mành lên, sau lưng đã vang tiếng keng bảo kiếm ra khỏi vỏ. Kim Vô Quang và Tào Ngọc Nhi ngoái đầu nhìn.
Tiết Khiếu đứng ngoài lều nương mành vén lên thấy động tác của Chu Thủ Hiền, mặt biến sắc vươn tay hét to: “Chu huynh!”
Chu Thủ Hiền mỉm cười quyết tuyệt, lưỡi kiếm xẹt qua cổ, suối máu phun ra.
......................
Nhà ở rừng sâu núi thẳm, cây cối um tùm, dãy vực thẳm đón mặt trời mọc. Dưới một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565045/chuong-613.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.