Lê Vô Hoa nhẹ buông tay, Hải Như Nguyệt rớt xuống, hai chân chạm đất ngồi bệch xuống. Hải Như Nguyệt ôm cổ liên tục ho khan, một lúc lâu sau mới hít thở đều đều, sợ hãi ngước nhìn Lê Vô Hoa.
Lê Vô Hoa phất vạt áo trường bào ngồi xổm trước mặt Hải Như Nguyệt, gặn hỏi: “Thư đâu?”
Hải Như Nguyệt lắc đầu nói: “Đọc thư xong đã đốt.”
Lê Vô Hoa tức giận siết cằm Hải Như Nguyệt.
Hải Như Nguyệt ú ớ vội phân bua: “Thật sự đốt, xem xong đốt ngay!”
Lê Vô Hoa hỏi: “Thư của ai?”
Hải Như Nguyệt ấp úng nói: “Ngưu Hữu Đạo.”
Lê Vô Hoa thả cằm Hải Như Nguyệt ra, nghi hoặc hỏi: “Ngưu Hữu Đạo?”
Hải Như Nguyệt bị Lê Vô Hoa bóp đau đến rướm lệ, giờ phút này óc bà lóe tia sáng, dường như đã hiểu tại sao Ngưu Hữu Đạo bắt cóc nhi tử. Nếu Ngưu Hữu Đạo không bắt cóc thì hai mẫu tử đừng mơ sống, Ngưu Hữu Đạo ngang nhiên bắt người tỏ rõ không định giấu diếm Vận động Thiên Phủ nữa.
Hải Như Nguyệt đã hiểu khúc chiết trong đó, vội nói: “Là Ngưu Hữu Đạo gửi thư đến, chính là hắn bắt cóc Thiên Chấn!”
Lê Vô Hoa kinh ngạc hỏi: “Tên đó bắt cóc nhi tử của nàng làm gì?”
Hải Như Nguyệt nói: “Hắn muốn uy hiếp ta làm chuyện gì.”
Lê Vô Hoa cười khẩy nói: “Buồn cười, hắn muốn uy hiếp liền uy hiếp sao? Tưởng lấy Tiêu Thiên Chấn làm con tin là muốn làm gì cũng được?”
Hải Như Nguyệt hiểu ý của Lê Vô Hoa, một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3565047/chuong-615.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.