Lệnh Hồ Thu sững người. Đây được gọi là gì nhỉ?
“Ơ, miệng trơn như bôi mỡ nhỉ. Đàn bà như quần áo, nói thuận miệng ghê!” Quản Phương Nghi bước đến, cười giễu, nhưng trong tiếng cười lại có hàn khí bức người.
Nghe Quản Phương Nghi nói, Ngưu Hữu Đạo đổ mồ hôi hột, vội quay lại giải thích: “Ý của ta là tỳ nữ, là tỳ nữ!”
Quản Phương Nghi hỏi: “Hình như ta cũng đã ký văn tự bán mình cho ngươi thì phải?”
Ngưu Hữu Đạo nhướng mày nói: “Nhưng ngươi thì khác!”
Quản Phương Nghi lại giả vờ không hiểu: “Ngươi định khi nào thì cưới ta? Ngươi chẳng cho thời gian cụ thể gì cả. Muốn chứng minh ta khác, nếu không, bây giờ chúng ta nên định việc kết hôn luôn đi?”
Người phụ nữ này làm loạn cái gì thế nhỉ? Ngưu Hữu Đạo thầm nhủ, cũng không bàn tiếp chủ đề này, quay sang nói với đám người Hứa lão lục: “Mọi người nhường một chút, nhường một chút đi.” Sau đó dẫn Lệnh Hồ Thu ra.
Sau khi đám người Hứa lão lục rời đi, Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Nhị ca, huynh thật sự tìm được người sao?”
Lệnh Hồ Thu chỉnh lại quần áo bị xộc xệch, tức giận nói: “Tất nhiên là thật, có khi nào ta lừa ngươi không?”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Nhị ca, việc này sợ rằng huynh phải phí công một chuyến rồi. Chuyện Ngụy Trừ xem như chấm dứt. Huynh bảo người chuẩn bị ra tay với ông ta ngừng lại đi, coi như chuyện này chưa từng phát sinh.”
Lệnh Hồ Thu sửng sốt, khó hiểu hỏi: “Vì sao? Chẳng lẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564934/chuong-502.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.