Minh tiên sinh phủi phủi tay, ra hiệu không nên quấy rầy. Đợi Chu Thuận đi xong, ông ta liền đóng cửa phòng lại, dựa lưng vào cửa, tay vỗ lên ngực: “Làm ta sợ gần chết, làm ta sợ gần chết, cũng đừng hại ta mà.”
Sau đó ông ta móc đống kim phiếu trong áo ra, sau khi kiểm tra qua một lần, trong bụng ông ta như nở hoa, dáng vẻ đạo mạo thanh cao đã không còn.
“Phu nhân, thiếu gia có chút không ổn.”
Hải Như Nguyệt và Lê Vô Hoa đang đi dạo trong vườn hoa, chợt có người hầu đến cấp báo.
Hai người giật mình, vội vàng chạy đến chỗ Tiêu Thiên Chấn. Vừa bước vào phòng, đã thấy đám người Chu Thuận đang vây quanh giường, tay chân luống cuống.
Hai người gạt đám người hầu sang một bên, chỉ thấy Tiêu Thiên Chấn không ngừng đạp hai chân, hai tay cũng không ngừng giật quần áo trước ngực, liên tiếp r3n rỉ: “Nóng…nóng quá…” Thấy Hải Như Nguyệt, y khó chịu kêu lên: “Nương, con nóng quá.”
Lê Vô Hoa vội vàng cầm tay của y kiểm tra, một lát sau liền chậm rãi buông ra.
Hải Như Nguyệt vội hỏi: “Thế nào?”
Lê Vô Hoa lắc đầu: “Bên trong cơ thể không có triệu chứng trúng độc, là do dược hiệu phát huy.”
Hải Như Nguyệt có chút yên tâm: “Nhưng nó như vậy…”
Lê Vô Hoa chỉ vào chậu than trong phòng: “Mấy thứ này đừng dùng nữa, mau cất hết đi, mở cửa sổ ra để thông khí. Bây giờ, tiểu Thứ Sử cũng không cần mặc mấy bộ quần áo dày nữa. Nóng quá, cơ thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564782/chuong-350.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.