Tiêu Thiên Chấn liếc mắt một cái, nghe lời há to miệng, ai ngờ đối phương nhanh chóng ra tay, hai ngón tay nắm thẳng đầu lưỡi y, kéo đầu lưỡi ra bên ngoài, lật qua lật lại xem xét.
Tiêu Thiên Chấn mở to mắt nhìn ông ta.
Minh tiên sinh buông lỏng đầu lưỡi của Tiêu Thiên Chấn, rồi lại nhìn hai má của y, chợt bước đến cuối giường, chỉ vào hai chân Tiêu Thiên Chấn, nói: “Người đâu, mau cởi vớ của cậu ta ra.”
Chu Thuận tất nhiên mau chóng làm theo, vội vàng lột vớ của Tiêu Thiên Chấn ra.
Minh tiên sinh đưa tay cầm lấy bàn chân của Tiêu Thiên Chấn, xem xét kỹ càng.
Bàn chân của Tiêu Thiên Chấn hoàn toàn khác với người bình thường, gân xanh nổi lên rất rõ.
Nói thật, ngay cả Hải Như Nguyệt cũng đã rất nhiều năm không nhìn kỹ bàn chân của con trai bà. Bình thường rửa chân cho con trai cũng không cần bà động tay.
Lúc này, bà đến gần xem xét, mới phát hiện bàn chân của con trai dường như khác với người bình thường.
Mọi người không khỏi chú ý đến phản ứng của Minh tiên sinh, bao gồm cả Lê Vô Hoa. Ai nấy đều phát hiện vị thầy thuốc này xem bệnh không giống người khác.
Chính bởi vì không giống, cảm giác hy vọng trong lòng Hải Như Nguyệt lại càng tăng lên không ít.
Xem xong bàn chân, Minh tiên sinh lại nhìn từng đầu ngón chân của Tiêu Thiên Chấn, không ngừng gật đầu, dường như đã nhìn ra được cái gì đó.
Bỏ bàn chân Tiêu Thiên Chấn ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564781/chuong-349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.