Ầm! Ông đột nhiên vỗ bàn một cái, thiếu chút nữa dọa mọi người nhảy dựng.
“Ăn ngủ đái ị là chuyện thường tình của con người, khó mà tránh khỏi. Là con người thì phải có tư tâm, cái này ta có thể hiểu. Tư tâm để trong lòng, ta cũng không so đo. Nhưng ở đây ta xin nói, chúng ta đều là huynh đệ cùng nhau vào sinh ra tử, ta không muốn mọi người khó xử. Nếu ai dám thừa cơ làm loạn, đập bể chén cơn của các huynh đệ, đừng nói là ta không đồng ý, các huynh đệ khác cũng không đồng ý.” Thiệu Đăng Vân trợn mắt quát, lời nói như sấm sét nổ vang trong Nghị sự đường, khí thế chẳng khác nào hiệu lệnh thiên quân vạn mã, chấn nhiếp những người đang có tâm tư, khiến một đám tướng lĩnh hơi cúi thấp đầu, cũng không biết là đang chỉ ai.
Trong lòng Thiệu Bình Ba thở phào một cái. Y không thể nào có được khí thế thống soái như cha của y, nhất thời không phải nói học là có thể học được.
Phía dưới chợt có tướng lĩnh hô to: “Ai dám bất kính đối với Đại tướng quân, lão tử chính là người đầu tiên không buông tha cho gã.”
“Đúng, lão tử cũng là người đầu tiên không đồng ý.”
Tiếng hò hét của các tướng lĩnh vang lên liên tiếp, còn người thật sự có tư tâm trong lòng liền căng thẳng, nhìn tình huống cũng biết chuyện của mình khó làm, không thể không ảm đạm dập tắt chút tư tâm kia.
Chung Dương Húc ngồi trên chiếc ghế tại một góc cuối cùng cũng đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564780/chuong-348.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.