Chưởng môn Bành đích thân đến một chuyến, dễ như trở bàn tay làm xong việc này, cũng lười ở lại, mang thẳng rượu đi.
Sau khi nhìn đám người Thiên Ngọc Môn mang rượu đi, Ngưu Hữu Đạo khẽ thở dài: “Gánh chuyện mà Thiên Ngọc Môn không giải quyết được, chỉ sợ lần này các ngươi phiền phức rồi.”
Hạ Hoa cười khổ: “Chúng ta cũng biết là phiền phức. Ông ta nói như vậy, chúng ta từ chối như thế nào được?”
Trịnh Cửu Tiêu thở dài: “Chúng ta chỉ cố làm hết sức thôi. Không làm được, chúng ta cũng chẳng còn cách nào.”
Ngưu Hữu Đạo hỏi bọn họ: “Các ngươi đã từng xử lý chuyện mua chiến mã chưa?”
Ba người đều lắc đầu. Phí Trường Lưu nói: “Ta đại khái có nghe qua, biết có chút phiền phức, đồng thời ta cũng chưa từng giải quyết việc này.”
Ngưu Hữu Đạo trầm ngâm một chút rồi nói: “Vậy chúng ta sẽ xử lý chuyện này trước. Vương gia sớm muộn gì cũng phải giải quyết chuyện chiến mã, các ngươi cứ sang nước Tề tìm hiểu tình huống cụ thể trước cũng tốt. Thật sự không được, chúng ta lại nghĩ cách sau.”
Nói “chúng ta” không phải là hắn muốn lấy lòng ba phái, mà việc này cũng có liên quan đến lợi ích của hắn.
Không nói đến bây giờ ba phái là trợ lực của hắn, hàng năm, ít nhất hắn phải cung cấp năm mươi vạn kim tệ cho Ngũ Lương Sơn, không phải cho một lần mà năm nào cũng phải cho. Năm nay đã cho, tiền còn lại trong tay không đủ cho sang năm, hắn cần có một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564779/chuong-347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.