Thương Triều Tông đáp: “Ta có thể nói chỉ mới bắt đầu sơ bộ mà thôi, vẫn còn đang chiêu mộ và chọn lựa binh lính thích hợp. Nhưng vấn đề bây giờ chính là, kỵ binh nhiều thì cần chiến mã nhiều, mà việc mua sắm chiến mã lại là một rắc rối. Thiên Ngọc Môn đã phái người đi mua chiến mã dư của nước Tề, chỉ là…” Hắn ta lắc đầu nói.
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Không đủ tiền?”
Lam Nhược Đình đáp thay: “Trong chuyện này, tiền chỉ là vấn đề tiếp theo. Chiến mã đối với bất kỳ một quốc gia nào mà nói, cũng đều là tài nguyên quân sự quan trọng. Không có quốc gia nào không chú ý đến việc vận chuyển chiến mã đến nước khác, trên đường đi sẽ thiết lập các trạm. Vấn đề lớn nhất ở đây, nước Tề sẽ đích thân khống chế việc quản lý vận chuyển chiến mã sang nước khác, tương đối nghiêm khắc. Điều này khá phiền toái. Bên phía Thiên Ngọc Môn truyền đến tin tức, bọn họ dường như đang gặp phải trở ngại không nhỏ, sợ hoàn thành không được. Còn tình huống cụ thể, Thiên Ngọc Môn không có nói rõ.”
“Ừm!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu, ra vẻ đã hiểu, cũng không hỏi gì thêm. Thiên Ngọc Môn kiếm được không ít tiền của bên này, cũng nên để bọn họ vất vả một chút.
Công vụ của đám người Thương Triều Tông bề bộn, quận Thanh Sơn còn có rất nhiều việc còn chưa hoàn thành, cần phải xử lý, cũng không rảnh rỗi như Ngưu Hữu Đạo. Cho nên, bọn họ cũng không ở đây quá lâu, sau khi nói vài câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564778/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.