Trong lòng Lê Vô Hoa và Hải Như Nguyệt đều thấy hơi hồi hộp, quả nhiên là tới vì chuyện Xích Dương Chu Quả, ai nấy đều lo sợ bất an.
Trong lòng Hải Như Nguyệt vô cùng thấp thỏm không yên, trả lời: "Dạ! Đứa nhỏ vẫn luôn đau ốm liên miên.”
Hàn Băng: "Cho ta gặp nó được không?"
"Dạ!" Hải Như Nguyệt nào dám chối từ, vội vàng phất tay ra hiệu ý bảo Chu Thuận dẫn người tới.
Chu Thuận vội vàng rời đi, Hải Như Nguyệt lại mời Hàn Băng đi dùng trà…
Hàn Băng khoát tay áo, không hứng thú, bắt đầu dạo bước ở trong hoa viên, đám người Hải Như Nguyệt đành phải im lặng đi theo bên cạnh làm bạn, trong lòng thừa nhận áp lực rất lớn.
Dù biết đối phương vì cái gì mà đến, cũng biết trên người Tiêu Thiên Chấn không có vấn đề gì, nhưng chẳng ai biết Băng Tuyết các sẽ làm ra quyết định gì.
Không bao lâu sau, Tiêu Thiên Chấn trời ấm còn mặc trang phục thật dày được đưa đến hành lễ ra mắt.
Nhìn gương mặt thiếu niên trước mắt tái nhợt không có chút máu như vậy, vừa nhìn thì biết ngay là con ma bệnh khốn khổ đã lâu.
"Là con trai của ngươi à?" Hàn Băng ý vị thâm trường hỏi một câu.
Bên này hiểu ý của bà ta, đừng đưa người giả đến lừa gạt ta.
Hải Như Nguyệt vội đáp: "Chính là khuyển tử, trong thành có rất nhiều người đã từng gặp qua.”
Hàn Băng gật đầu, cảm thấy những người này sẽ không dám lấy chuyện này ra vờ vịt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564746/chuong-314.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.