Võ Thiên Nam giơ giơ hộp cơm: "Rượu và món ngon của Bát Bảo trai, sắp đến giờ cơm, miễn cho Yến Nhi muội tử phải động thủ."
Lục Thánh Trung: "Đừng khách sáo như vậy."
Võ Thiên Nam: "Là Đào huynh quá khách sáo, mọi người đều là bà con đồng hương."
Lục Thánh Trung cười ha ha, lắc đầu, không tiếp tục nói gì nữa.
Hai người vào phòng, thấy Đào Yến Nhi đang đoan trang ngồi viết chữ, dịu dàng văn nhã, làm Võ Thiên Nam nhìn đến ngây dại, đợi Đào Yến Nhi ngẩng đầu nhìn lên, bỗng cười ha ha nói: "Muội tử đang dụng công luyện chữ ư?"
Đào Yến Nhi để bút xuống, đứng dậy hành lễ, "Võ huynh."
Võ Thiên Nam buông hộp cơm xuống, đến gần nhìn chữ viết trên bàn một cái, vỗ tay khen: "Tài văn chương của Yến Nhi muội thật giỏi quá!"
Đào Yến Nhi căng thẳng ngượng ngùng đáp: "Võ huynh quá khen rồi, học đòi văn vẻ thôi, không so được với tài học của Võ huynh."
"Cũng không phải nịnh nọt gì, quả thực tài văn chương rất tốt, muội nhìn chữ viết này xem!" Võ Thiên Nam chỉ vào chữ viết trên giấy, liên tục lắc đầu, "Ta còn cảm thấy không bằng này!"
Lục Thánh Trung thở dài: "Các người đừng khen tới khen lui nữa. Yến Nhi, Thiên Nam mang theo chút thức ăn đến, bày ra đi."
Đào Yến Nhi hơi cúi thấp người với Võ Thiên Nam, xoay người đi bận rộn.
Chỉ chốc lát sau, chén dĩa rượu thịt đã được dọn sẵn lên bàn.
Trên bàn, sau khi ba người nâng chén hơi kính lẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564747/chuong-315.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.