Lúc đầu hắn chỉ lo bên nước Hàn, vì đích đến của hắn là ở đó, nhưng nếu chỉ nhằm vào một nước Hàn thôi sẽ khó tránh khỏi hiềm nghi bại lộ hành tung, vậy nên, mặc kệ có đi nơi khác không, hắn cứ quấy loạn một nồi lên che giấu tai mắt người khác. Dù sao cũng không cần hắn phải làm gì.
Còn chuyện nước Yến có bố trí như vậy ở các nước khác không thì hắn không biết. Tối thiểu, các nước mà hành động, chưa cần biết có dọa giúp hắn bớt tí nguy hiểm nào không, nhưng ít nhất cũng có thể đánh rắn động cỏ, dọa đám nhãn tuyến dọc đường phải co vòi lại, hắn sẽ không còn phải lo lắng đường đi có thông suốt không nữa.
Nếu không, xem tình hình trước mắt, chỉ chút phiền phức này thôi cũng đủ cho hành trình của hắn chậm lại rất nhiều ngày rồi. Thực sự là thế lực sau lưng đối phương quá lớn, hắn có tự tin hơn nữa cũng không thể tự đại đến mức cho ằng mình thế đơn lực bạc lại có thê đối đầu.
Mấy người Hắc Mẫu Đơn hơi kinh ngạc. Bọn họ không ai biết sứ thần các nước là ai vì điều đó không nằm trong phạm vi lưu ý của họ. Giờ thấy Ngưu Hữu Đạo kể tên từng người rành mạch rõ ràng, xem ra người từng lăn lộn trong quan trường vẫn là hơn.
Ngô Tam Lượng hơi lo lắng hỏi: “Đạo gia, với thân phận của hai chúng ta sợ là chưa chắc người ta đã chịu gặp, khéo còn không qua được cửa.”
Đoạn Hổ gật đầu phụ họa. Họ lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564655/chuong-223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.