Nhảy xuống chiến mã, thương trong tay ném cho thuộc hạ, nhanh chân đi về phía Thương Triều Tông đang đứng nghênh tiếp, trước mắt rút ra lệnh tiễn bên hông, quỳ một chân trên đất, nâng lệnh tiễn lên nói: "Ti chức may mắn không làm nhục mệnh, loạn binh huyện Tứ An đã diệt trừ toàn bộ, đặc biệt đến để phục lệnh đại soái!"
Thương Triều Tông nhận lệnh tiễn, chuyển tay giao cho Lam Nhược Đình đứng ở một bên, tiếp đó hai tay nâng Phượng Nhược Nam đứng dậy, nhìn người phụ nữ trước mắt phong trần mệt mỏi khắp khuôn mặt là bụi bặm, thở dài nói: "Phu nhân dọc đường vất vả rồi!"
Thủ tục chính thức đã hoàn thành, trước mắt bao người giọng điệu phu thê gì đó khiến cho Phượng Nhược Nam toàn thân không được tự nhiên, có chút lúng túng, thân thể lung lay một chút, thoát khỏi cái đỡ của Thương Triều Tông: "Nếu như đại soái không còn phân phó nào khác, cho phép ti chức cáo lui."
Thương Triều Tông gượng cười, hai tay có chút cứng đờ buông xuống.
Lam Nhược Đình đứng ở một bên vội vàng nói: "Quận chúa, dẫn Vương phi xuống dưới nghỉ ngơi đi."
Thương Thục Thanh bước ra, hành lễ nói: "Tẩu tử vất vả rồi, đi tắm một cái đi."
Vừa thấy Thương Thục Thanh, Phượng Nhược Nam lập tức lộ ra vẻ mặt vui cười, chủ động dắt tay nàng, cùng Thương Thục Thanh vừa nói vừa cười rời đi.
Kỳ thực lớn lên xấu xí cũng có cái tốt của nó, người xấu xí có nhiều phúc, cũng không phải không có lý, ít nhất sẽ không dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564656/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.