Bức tranh rất lớn, vẽ mất gần một canh giờ. Toa Huyễn Lệ cứ đàng hoàng đứng dưới ánh mặt trời như vậy, không dám nhúc nhích. Không ít hạ nhân bên cạnh âm thầm lau mồ hôi lạnh, chỉ lo Toa Huyễn Lệ ăn không tiêu. Bên ngoài nhiều người không biết, nhưng họ thì rõ ràng Toa Huyễn Lệ không thích hợp tu luyện, không phải tu sĩ!
Chờ Ngưu Hữu Đạo vẽ xong, Toa Huyễn Lệ vẫn giữ nguyên tư thế dựa vào lan can mới đứng lại, vừa động một tí đã đau đớn nhăn nhó, phát hiện ra toàn thân mình cứng còng rồi. Ngay lập tức có người vọt tới đỡ lấy nàng.
Vừa vào trong lầu các, có người cấp tốc thi pháp lưu thông máu cho nàng, rất nhanh, nàng đã khôi phục lại.
Thấy tình hình này, Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, nhìn Hắc Mẫu Đơn. Nàng cũng vừa nhìn mới biết Toa Huyễn Lệ không phải tu sĩ.
Hướng Minh hỏi Toa Huyễn Lệ mấy câu. Toa Huyễn Lệ lắc đầu, quay khuôn mặt bị mặt trời sấy tới đỏ ửng sang, không chờ được nữa muốn xem bức họa.
Ngưu Hữu Đạo vội chắp tay bồi tội: “Không biết thành chủ không phải tu sĩ, sớm biết đã chuyển cái ghế sang cho thành chủ ngồi xuống.”
“Không sao cả!” Toa Huyễn Lệ rất thoải mái, chịu khổ cũng chịu xong rồi, nào có quan tâm nữa. Hiện giờ điều nàng quan tâm nhất chính là bức tranh vẽ mình có đẹp không. Nàng nhìn sang, đi vòng qua Ngưu Hữu Đạo đi tới trước bàn vẽ, nhìn bức tranh, hai mắt sáng bừng lên kinh hỉ.
Nữ tử trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564624/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.