Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: "Không được không được, thấp quá!"
Hai người tự nhiên mà phối hợp với nhau như vậy, đứng ở đó một xướng một họa cò kè mặc cả, thật giống như buôn bán, quả thật là chuyện rất lạ.
Toa Huyễn Lệ nhìn bên này một cái, rồi lại nhìn bên kia một cái.
Thấy Hướng Minh không chịu nhả ra, Ngưu Hữu Đạo chợt chắp tay nói với Toa Huyễn Lệ: "Thành chủ, cô đến phân xử thử xem, có nhiều thứ có thể lấy tốn kém tiền bạc và thời gian ra để suy xét ư?” Hắn chỉ vào bức tranh trên giá vẽ kia, "Thành chủ, chẳng lẽ cô cũng cảm thấy bức vẽ này của ta chỉ trị giá 100 kim tệ?"
Toa Huyễn Lệ nhìn bức tranh kia một cái, trong lòng yêu thích, 100 kim tệ mà nói, hình như thực sự là hơi thấp, có điều quay đầu lại trả lời: "1000 đúng là hơi đắt, như vầy đi, người vẽ thêm bức nữa, ta cho người 500 kim tệ, được không?"
"Cái này…" Ngưu Hữu Đạo hơi bị làm khó.
Hướng Minh trầm giọng nói: "Thành chủ đã đích thân mở miệng, chẳng lẽ mặt mũi của thành chủ còn không đáng 500 kim tệ?"
Toa Huyễn Lệ đưa tay ra cản gã lại, ra hiệu cho gã đừng đe dọa nữa, có chuyện gì từ từ mà nói.
"Haizzz!" Ngưu Hữu Đạo thở dài, "Nếu nói như Hướng tổng quản vậy, được rồi, 500 thì 500."
Toa Huyễn Lệ lập tức lộ ra vẻ mặt hài lòng thỏa mãn, hình như vui vẻ bởi vì tiết kiệm được 500 kim tệ, lập tức để cho người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564625/chuong-193.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.