Hắn quay đầu đi về phía Thương Thục Thanh, tìm một góc vắng rồi chỉ chỉ, còn bản thân hắn thì đứng sau khối đá bên ngoài cái góc đó, đưa lưng ra sau cảnh giới.
Thương Thục Thanh chậm rãi chui vào trong góc, đứng bên trong chậm chạp không có động tĩnh gì, có vẻ rất ngại ngùng.
Nửa người Ngưu Hữu Đạo lộ ra ở tảng đá bên ngoài đưa lưng về phía nàng, nói:
- Yên tâm, ta không nhìn trộm đâu.
Cơ thể Thương Thục Thanh chậm rãi tiến vào trong xó, rất nhanh, một tiếng động hơi bất nhã truyền ra.
Lúc trở ra, rõ ràng Thương Thục Thanh vô cùng xấu hổ, phát hiện mình đã thật sự làm chuyện xấu hổ trước mặt Ngưu Hữu Đạo, trong lòng có tư vị gì chỉ có bản thân nàng là hiểu rõ nhất. Nàng thấp giọng nói:
- Xong rồi!
sau đó lại bước thấp bước cao trở về bên cạnh đống lửa, mặt cùng lỗ tai đỏ bừng.
Lúc Ngưu Hữu Đạo trở lại, phát hiện Viên Cương cũng đã dậy.
Viên Cương lên tiếng nói:
- Lão Hùng, ngươi canh đi. Đạo gia, người nghỉ ngơi đi.
Ngưu Hữu Đạo ngồi xếp bằng xuống, lấy lương khô ăn xong thì nhắm mắt điều tức.
Khoảng hai giờ nữa trôi qua, Ngưu Hữu Đạo một lần nữa khôi phục tinh thần sung mãn đứng dậy, cả nhóm bắt đầu thu dọn để xuất phát.
Viên Phương trói chặt một trăm bó đuốc đã hơ xong trên lưng, Viên Cương thì vác 50 cây. Thương Thục Thanh tự biết tình hình hai chân mình, không đến nỗi là không thể đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3293291/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.