- Đạo gia, không sao đâu, thả ta xuống.
Thương Thục Thanh nằm sấp trên lưng Ngưu Hữu Đạo nói.
Ngưu Hữu Đạo thả nàng xuống, không lâu sau một đám hán tử cầm vũ khí cũng vọt lên núi, không ít người cầm theo cung nỏ tự chế.
Thương Thục Thanh lấy ra lệnh bài một mặt, kêu lên với một hán tử râu quai nón trong đám đông:
- La thúc, ta là Thanh nhi, còn nhận ra ta chứ?
Suốt quãng đường đi dưới lòng đất, nàng không đeo khăn che mặt, hán tử râu quai nón nhìn thấy lệnh bài, lại nhìn gương mặt xấu xí của Thương Thục Thanh, lập tức kích động nói:
- Quận chúa!
Lão vội vàng giơ tay lên với hai bên:
- Đặt xuống! Đặt xuống! Không được vô lễ, là quận chúa tới, mau đặt xuống!
Trảm mã đao trên tay lão cắm trên mặt đất, chạy lao tới, quỳ một chân trên mặt đất, chắp tay nói:
- Ti chức La An tham kiến quận chúa! Vương gia ngài ấy... ngài ấy...”Lão lắc đầu, nghẹn ngào khóc không thành tiếng, lã chã rơi lệ.
Thương Thục Thanh biết lão đang nói đến Ninh vương lâm nạn, khập nghiễng tiến tới, hai tay đỡ lão:
- La thúc, đều đã qua rồi!
La An dùng tay áo lau nước mắt, vừa đau lòng vừa vui mừng nói:
- Những người trẻ tuổi này chưa từng gặp quận chúa, có chỗ nào mạo phạm, mong quận chúa thứ tội!
Quay đầu nhìn về phía đám người trẻ tuổi quát:
- Còn không mau bái kiến quận chúa!
Một đám người trẻ tuổi hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3293292/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.