Ngưu Hữu Đạo lắc đầu:
- Đây gọi là “cô hồn dã quỷ”, thành quỷ hồn là một chuyện rất cô độc thê lương. Tư duy và tư tưởng của quỷ hồn không biến mất, vẫn mượn năng lượng nào đó làm vật dẫn để sống sót, trơ mắt nhìn thế gian phồn hoa mà không thể dung nhập, nhớ lại quãng thời gian khi còn sống. Ít có quỷ hồn nào có thể chống cự được dụ hoặc của nhân thế.
Viên Cương:
- Chẳng lẽ giữa các quỷ hồn không thể sinh hoạt tập thể sao?
Ngưu Hữu Đạo:
- Đương nhiên có thể, nhưng dù sao quỷ hồn cũng khá khan hiếm, không phải người nào cũng có điều kiện tiếp tục tồn tại bằng loại phương thức này sau khi chết. Cho dù có thể tụ tập lại, hậu quả âm khí quá nặng rất dễ bị người ta phát hiện, những tu sĩ hoặc pháp sư kia sẽ không bỏ mặc. Ví dụ như những tu sĩ tản đi khắp nơi để thu thập linh thảo chính là một tấm lưới, một khi phát hiện sẽ không ngồi nhìn. Mỗi giống loài đều có thiên tính để bảo vệ tộc quần mình.
Đây không phải định luận mà là kết luận cá nhân do hắn kết hợp giữa tu hành và kinh nghiệm hai đời ở hai thế giới rút ra, rồi giảng giải theo phương thức mà Viên Cương có thể hiểu được.
Viên Cương đang hơ đuốc rơi vào trầm tư.
Thương Thục Thanh ngằm nghiêng rõ ràng chưa ngủ, nhãn cầu dưới mí mắt chuyển dộng. Những gì Ngưu Hữu Đạo nói nàng nghe mà tỉnh tỉnh mê mê, vật chất ngầm là gì?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3293290/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.