Phượng Lăng ba cười lạnh:
- Lam Nhược Đình kia thật có không ít trò gian mà. Bản tọa rất mong chờ được gặp đấy...
Lão nghiêng đầu hạ lệnh cho Thọ Niên:
- Ngươi tự mình đi một chuyến, nói với họ quên chuyện mười ngàn kim tệ đi, dặn bọn họ đừng lo lắng, mau tới gặp ta!
- Vâng!
Thọ Niên thưa một tiếng rồi rời đi.
Bành Ngọc Lan lạnh băng không lên tiếng ngăn cản vì bà ta hiểu rõ, dù sao ấn tượng của bách tính quận Quảng Nghĩa với trượng phu cũng không tệ. Đây gọi là lòng người, cũng là một trong những căn cơ của trượng phu để đối kháng với triều đình. Danh tiếng của trượng phu trong thành này, mười ngàn kim tệ không thể mua được. Mình bức bách đòi tiền người ta lại dắt ngựa đi bán, không khiến người ta buồn nôn là không chịu thôi mà. Bà cực kỳ uất ức.
Khoog bao lâu sau, mấy người Thương Triều Tông đi tới, trong chính sảnh, khách chủ gặp mặt, Phượng Lăng Ba và Bành Ngọc Lan đồng thời hành lễ:
- Xin chào Quận Vương!
Dù sao bọn họ vẫn chưa làm phản, ít nhất vẫn phải giữ tôn ti thứ bậc, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mức khách sáo này thôi. Lễ xong, về cơ bản họ quăng Thương Triều Tông sang một bên.
- Lam tiên sinh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu...
Phượng Lăng Ba cười ha ha, chủ động bước tới nắm tay Lam Nhược Đình, thân thiết vô cùng.
Không phải lão giả bộ thân thiết, mà là thực lòng muốn kết giao. Người có chút địa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3293208/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.