- Bán chiến mã không thích hợp đi.
Ngưu Hữu Đạo lườm y, đường hoàng ra dáng nói:
- Ai bảo ngài bán thật? Chỉ bắn tin thôi, nói rằng Phượng Lăng Ba chê lễ đề thân ít quá, Vương gia ngài muốn bán chiến mã để bù vào, sau đó, ngài dắt chiến mã linh lợi ra ngoài, không phải mọi chuyện được giải quyết rồi sao?
Lam Nhược Đình cùng Thương Thục Thanh nghe ra dụng ý của hắn ta, hai mắt sáng rực. Hắn ta muốn khiến cho Phượng Lăng Ba không ngẩng đầu lên được đây mà. Phượng Lăng Ba nghe được tin này nhất định sẽ phái người tới ngăn cản họ bán ngựa, đương nhiên cũng sẽ không bức họ trả nợ.
- Đạo gia cao kiến!
Lam Nhược Đình vui vẻ phục tùng chắp tay.
Dưới lượt vải lụa, Thương Thục Thanh nhoẻn cười xinh đẹp, hai mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo sáng lấp lánh. Lần này tuy chỉ là một việc nhỏ, nhưng tận mắt chứng kiến hắn ta hóa giải thủ đoạn của đối phương một cách nhẹ như không, cũng đủ để thấy được phần nào, khiến cho nàng lại một lần nữa cảm nhận được sâu sắc câu nói lúc trước của Viên Cương, ý thức được quả thực Huynh muội họ gặp được cao nhân rồi!
Thương Triều Tông cũng hiểu ý, đương nhiên Phượng Lăng Ba sẽ không để cho mình phải mang cái ác danh lòng tham không đáy trong lòng bách tính, nhưng vẫn được lo mất:
- Phượng Lăng Ba không ngốc, chuyện rõ ràng như thế, làm sao không nhìn ra được dụng ý của chúng ta? Làm vậy, chẳng phải chúng ta sẽ khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3293207/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.