Ba người hơi nghi hoặc. Theo lý thuyết, hẳn là Phượng Lăng Ba nên biết tình hình hiện tại của họ không dư giả gì mới phải, bằng không, cần gì phải mặt dày đi “mượn” tiền của Phượng Nhược Nam? Tạm hoãn trả tiền một thời gian, đến thuyện Thương Ngô rồi gom cũng được.
Lam Nhược Đình khó hiểu, hỏi:
- Phượng Lăng Ba không đến nỗi vì mười ngàn kim tệ mà làm lỡ chính sự chứ?
Mọi người đều hiểu “chính sự” mà lão nói đến là mười vạn Nha Tướng.
Cả ba người đều không cho rằng Phượng Lăng Ba có thể vì mười vạn kim tệ nhỏ nhoi mà bỏ lỡ đại sự như mười vạn Nha tương, đều nghĩ rằng, nếu Lam Nhược Đình chịu muối mặt đến nói mấy câu sẽ không sao.
Ngưu Hữu Đạo muốn nói gì đó lại thôi, phỏng chừng bên phủ Thái thú có người đang chờ bên này tới để xả giận đây. Bành Ngọc Lan đã nói rõ lời hung ác trước mặt mọi người, nếu cứ thế quay lại sẽ cực kỳ mất mặt, không biết sẽ bị dội bao nhiêu chậu máu chó lên đầu, nhưng cũng không tiện kể lại tình hình phủi trách nhiệm khi ấy của mình cho Thương Triêu Tông, chỉ đành thiện ý nhắc nhở:
- Vương gia, nam nhân rộng lượng, nữ nhân có thể sẽ khó mà dễ nói chuyện như vậy. Sợ là Bành Ngọc Lan muốn xả giận cho nữ nhi thôi. Có bà ta đứng chắn, không chịu chút lúng túng khó mà gặp được Phượng Lăng Ba.
Hắn ta vẫy vẫy tay:
- Đương nhiên, đây chỉ là phán đoán của ta, các ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3293206/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.