- Không để ý đến đại cục Thiên Ngọc Môn còn có thể có một quận Quảng Nghĩa an ổn sao? Con không biết có bao nhiêu người đang nhăm nhe muốn lấy mạng cha con sao? Các đại môn phái cạnh tranh không tiến ắt phải lủi, ngươi không lớn mạnh, người khác mạnh hơn sẽ muốn cướp đoạt của ngươi. Một khi Thiên Ngọc Môn đổ, quận Quảng Nghĩa còn giữ được sao? Cha ngươi, mẹ ngươi, còn cả huynh trưởng của ngươi sẽ chết mà không có chỗ chôn. Lẽ nào ngươi muốn như vậy?
Bà ta tuyệt đối không nói ngoa. Các môn phái vốn có quan hệ lẫn nhau. Ngươi muốn có địa bàn to lớn hơn, cướp đoạt nhiều tài nguyên tu luyện hơn sẽ phải có người quản lý tục sự giữ địa bàn cho ngươi, đệ tử trong môn phái có đông cũng không thể ném hết tới thế tục đi quản lý chuyện quân chính. Địa bàn lớn, vứt ra bao nhiêu đệ tử mới trông nổi đây? Chuyện này không thực tế! Không nói tới chuyện người tu hành sẽ dồn phần lớn tinh lực vào việc tu luyện, năng lực xử lý chuyện thế tục sẽ không bằng người thế tục, cho nên vẫn cần nâng đỡ người thế tục quản lý. Nâng đỡ nhân tài tuấn kiệt trong thế tục quản lý tục sự cho mình chính là phương pháp tốt nhất, tiết kiệm tài nguyên đệ tử cho môn phái nhất.
Muốn có nhiều tài nguyên tu luyện hơn thì cần phải có địa bàn lớn hơn. Mà càng cần địa bàn to lớn hơn sẽ càng cần nhiều đệ tử hơn, không thể không đảm bảo an toàn cho những người nòng cốt quản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3293205/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.