Chương trước
Chương sau
Thấy nữ nhi không chạm nổi tới Ngưu Hữu Đạo, cũng không chiếm được tiện nghi, Bành Ngọc Lan quay đầu ra hiệu. 

Trong phòng có một lão đầu có vẻ phúc hậu, mặc trang phục hạ nhân, tóc hoa râm lắc mình tiến ra, vỗ một chưởng lên cán thương, thân thương bèn đập vào đúng ngực Viên Cương khiến cho hắn ta lảo đảo lùi lại. 

Lão đầu thuận thế đoạt lấy trường thương trong tay Phượng Nhược Nam, ấn nhẹ lên bả vai nàng ta đã có thể giữ chặt nàng ta ở đó không thể tránh thoát. 

Ngưu Hữu Đạo lắc mình tránh ra, vung chưởng ấn vào lưng Viên Cương, chợt phát hiện có ám kình lao tới, vội đạp một chân ra đằng sau, nhanh chóng thuận lực cùng hắn ta lùi lại hai bước mới đứng vững được. Đột nhiên Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn lão đầu kia. Rõ ràng đối phương muốn cho Viên Cương một bài học nên ra tay không nhẹ, một chưởng nhìn như hững hờ nhưng sức mạnh trong đó đủ để hại người. Ngưu Hữu Đạo chớp mắt, lộ hung quang, lạnh lùng hỏi: 

- Lão gia hỏa, có phải lão sống lâu quá chán rồi phải không? 

Một câu hỏi hung ác chọc cho tất cả mọi người đều nhìn nhau. 

Lão đầu kia nhìn Viên Cương khá kinh ngạc, một chưởng này của lão tuy không dùng quá nhiều lực nhưng tự nhận có thể chấn cho Viên Cương phải thổ huyết. Vậy mà kết quả lại rất bất ngờ. Người bình thường luyện công phu đều là luyện gân xương da, lẽ nào người này luyện được luôn cả lục phủ ngũ tạng sao? 

Viên Cương khuỳnh tay tán lực trong người ra, lục phủ ngũ tạng mới cuồn cuộn dịu lại, khẽ thở ra một hơi, nghiêng đầu thấp giọng nói với Ngưu Hữu Đạo: 

- Đạo gia, không sao! 

Ngưu Hữu Đạo lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười híp mắt nói với lão đầu kia: 

- Lão nhân gia, chưởng này ta nhớ rồi. Sau này có cơ hội nhất định sẽ cho lão nhân gia thử một chưởng của ta! 

Lão đầu kia hòa ái khom người: 

- Lão nô xin đợi! 

- Được! 

Ngưu Hữu Đạo cười đáng yêu khẽ gật đầu, ánh mắt sâu hun hút như không muốn rời khỏi khuôn mặt đối phương. 

Xét một cách tổng thể, hắn là một người rất đại lượng, cũng không phải chưa bao giờ trải qua chuyện cố gắng chịu nhục, có điều những chuyện đó đều chưa chọc vào những điều hắn quan tâm, ví dụ như việc này. Phượng Nhược Nam muốn giết hắn, Viên Cương ra tay ngăn cản, về tình về lý đều là chuyện bình thường, Viên Cương ra tay cũng rất nể mặt, chỉ là ngăn cản chứ chưa làm gì. Lão già này có bước ra điều đình cũng không nói làm gì, đâu cần phải hạ độc thủ trong bóng tối. 

Nghe đối phương tự xưng “lão nô”, rõ ràng là hạ nhân ra mặt bênh tiểu chủ nhân. Hắn hiểu, nhưng Ngưu Hữu Đạo này không phải kẻ vô dụng. Vừa nãy hắn hỏi đối phương sống lâu quá phát chán rồi à tuyệt đối không phải nói ngoa. Hắn hoàn toàn có thể mượn mười vạn Nha tướng bức Phượng Thái thú trừng phạt lão, ít nhất là đến khi lão chịu xin lỗi, cho mất mặt đi. Có điều cân nhắc chuyện trước mắt, không muốn dây vào rắc rối, hắn quyết định nhường một bước, cũng chẳng cần phải xin lỗi, cứ để chuyện này đấy! 

Sau một lát, Phượng Nhược Nam bị giữ không cho phép giãy dụa không làm gì được, chỉ hô lên: 

- Nương, con không gả! Con có gả cũng phải gả cho hán tử đỉnh thiên lập địa, tuyệt đối không gả cho bọn chuột nhắt tham sống sợ chết Thương Triều Tông! 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.