“Trời mưa?”Trần Dương ngồi trên bậc thang bên ngoài cửa đại điện, tay đỡ cằm, có chút nhàm chán.
Nói là đại điện, thật ra chỉ là một gian nhà chính, bên trong ngay cả bức thần tượng để cung phụng cũng không có.
Tượng thần quá đắt, lão đầu không mua nổi.
Vậy nên hắn tự mình điêu khắc một thần tượng bằng gỗ, đặt ở trên bàn bát tiên trong chính đường.
Ồ, cái bàn bát tiên kia cũng là do lão đầu tự mình làm.
Trần Dương có đôi khi cảm thấy, lão đầu là một thợ mộc bị đạo sĩ làm cho chậm trễ sự nghiệp.
Thần tượng trên bàn, cũng không phải Tam Thanh Tứ Ngự các loại đại thần tiên, mà là thổ địa thần bình thường.
Trần Dương vẫn cho rằng, trước khi mình tới nơi này, trên bàn thờ phụng thổ địa thần.
Cho đến sau khi sư phụ hắn qua đời, Trần Dương ở trong phòng ngủ của sư phụ nhìn thấy một bức tượng thần tài làm bằng gỗ.
Còn có một quyển nhật ký lão đầu để lại.
Lật ra xem hắn mới biết được, đạo quan vốn cung phụng tượng Thần tài, sau này mới chuyển sang cung phụng tượng Thổ địa.
Cũng không phải là lão đầu mê tiền, mà là muốn dùng tượng thần tài, thu hút thêm nhân khí.
Hai ngày trước khi Trần Dương vào ở đạo quan, tượng Thổ địa thần mới được thay vào.
Khi đó sức khỏe của Trần Dương không tốt, lão đầu hy vọng Thổ Địa Thần có thể chiếu cố vùng núi này nhiều hơn.
Lão đầu nói, không mong đạo quán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan-duong-thanh-he-thong/2859043/chuong-4.html