Trần Dương đi đến phòng bếp trong hậu viện, hắn đang chuẩn bị nấu trà gừng.Nhưng trà gừng cũng không có nhiều, chủ yếu là do ở bên ngoài gừng hoang mọc rất ít.Nhưng cũng đủ một người uống một chén.Nếu theo ý muốn của Trần Dương, coi như hắn nấu trà gừng, cũng chỉ cho một mình lão Chu uống.Nhưng cửa Đạo Quan rộng mở, có người đi vào, thì phải đối xử bình đẳng.Có lúc thân phận chủ nhân Đạo Quan, ngược lại sẽ biến thành một loại hạn chế với hắn.Nấu xong trà, Trần Dương dùng một tấm ván làm khay, đi vào chính đường.Mấy người đem quần áo lót ở dưới mông, dựa vào góc tường ngồi xổm thành một hàng, đang nói chuyện trời đất.Mặc dù có chút lạnh, nhưng dù sao có nhà để trú, ấm áp hơn rất nhiều so với bên ngoài.Trần Dương đi đến, đưa trà gừng cho bọn họ nói: "Mấy vị thí chủ, uống một chén trà đi.""Cám ơn nhiều, tiểu đạo sĩ."Mấy người có chút ngạc nhiên, vừa nghĩ tới lúc trước chính mình nói xấu người ta.Người ta không những không mang thù, ngược lại còn nấu trà gừng cho bọn hắn, trong lòng ít nhiều cũng có chút ngượng ngùng.Bọn họ bưng lên chén trà, nhẹ nhàng thổi hơi nóng, uống từng ngụm nhỏ.Cay cuống họng, nhưng toàn bộ thân thể cũng ấm lên rất nhiều, rất là thoải mái."Mưa như thế này bao giờ mới ngừng a?"Mấy người nhìn bên ngoài, mặt đầy buồn rầu.Trần Dương liếc nhìn, nhàn nhạt nói: "Tối nay sẽ không ngừng.""Không phải chứ? Phải qua đêm ở đây?" Mấy người nghe thế, nhất thời càng buồn bực.Lúc trời nắng, muốn lên núi cũng phải trèo đến bán sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan-duong-thanh-he-thong/2859041/chuong-5.html