CON THẮM KHÔNG NHÌN THẤY BA ÔNG mặt trời. Nó cũng không nhìn thấy hoàng hôn trên biển.
Nó áp mắt vào ống dòm, buồn rầu nói:
- Mình chẳng thấy mặt trời đâu hết. Mình chỉ thấy mưa.
Bảy nheo mắt, nó nhớ thằng Tin từng có lần tả biển:
- Mày thấy sóng cao bằng tòa nhà chung cư, mặt biển giống như một tấm chăn có ai đó đang cố cuộn lại phải không?
- Không phải vậy.
- Hay mày thấy sóng trào lên như bắn ra từ một cái máy phun đặt dưới đáy biển…
Lần này không đợi Bảy nói dứt câu, con Thắm đã cắt ngang:
- Mình không thấy sóng. Trời mưa, nhưng biển không có sóng.
Bảy cãi:
- Biển mà không có sóng à?
- Ờ, ờ, có. - Con Thắm ngập ngừng - Nhưng sóng lăn tăn thôi.
- Tao biết rồi. - Bất giác, thằng Tin buột miệng - Mày đang thấy mưa rả rích trên biển phải không Thắm?
- Phải rồi. - Con Thắm reo lên mừng rỡ.
Tin lại tiếp:
- Mày thấy bầu trời đang buông xuống một tấm lưới trắng xóa và mênh mông phải không?
Con Thắm lại reo lên “Phải rồi”. Nó quay sang Tin, ngạc nhiên:
- Sao Tin biết?
Tin biết, bởi Tin đang ở trong tâm trạng giống như con Thắm. Vài hôm nữa thôi, hòn đảo Robinson sẽ không còn nữa. Nghĩ đến chuyện đó, lòng nó như đang bị nỗi buồn đánh lưới. Nó nhận thấy mưa đang rả rích trong lòng nó mấy ngày nay rồi. Cái mà con Thắm đang nhìn thấy kia nó đã nhìn thấy trước đó. Cho nên nghe con Thắm tả cảnh biển, Tin biết ngay cô bạn gái mềm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mong-mo/33099/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.