Mồ hôi lạnh không ngừng toát ra trên người tôi, cảm giác sợ hãi này khó mà có thể dùng lời miêu tả hết được, lúc đó bọn họ mở cánh cửa đó ra, chắc chắn sẽ không chút đề phòng cùng cảnh giác nào, cực kỳ thả lỏng, nếu đột nhiên gặp phải cơ quan, khẳng định sẽ lành ít dữ nhiều, mà tất cả đều là do sơ xuất bên phía tôi.
Đó chẳng khác nào là tôi hại chết bọn họ. Cho dù là vài người Muộn Du Bình có may mắn sống sót được, nhưng chỉ cần có người chết, trách nhiệm trong chuyện này thuộc về tôi, tôi không thể nào đối mặt với nó được.
Tiểu Hoa phản ứng mau lẹ hơn tôi, hắn lập tức leo lên trên ròng rọc rồi chui ra khỏi động, tôi nghe tiếng hắn hô lên bên ngoài, hình như là truyền tin tức này xuống dưới kia, nhưng bản thân tôi biết đã quá muộn rồi, bọn họ đã vào bên trong kia được ba ngày, nếu có chuyện gì xảy ra hẳn là không kịp nữa.
Trong giây lát, bao nhiêu cảm giác thư thả trong tôi đều tan thành mây khói, giống như là hồi trước giúp người khác gian lận vậy, nộp xong bài mới phát hiện đề thi khác nhau. Tôi cũng thất thần chui ra khỏi động, đưa mắt nhìn lên vách núi mà trong lòng cực độ bất an.
Sau khi Tiểu Hoa truyền tin xong, hắn lệnh cho người của mình lập tức đi thăm dò tình hình, hơn nữa cũng bảo bọn họ gửi điện cấp tốc sang đó, nhưng tin tức muốn tới được bên kia rồi hồi âm lại cũng mất ít nhất hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2948517/quyen-7-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.