Editor: Yoo Chan
Beta: Thanh Du
~0O0~
Nếu không bị thương, có thể tôi đã đề nghị mọi người đi xem thử;nhưng nhìn phía xa chìm trong bóng tối đặc quánh, mấy lời này lập tứcnuốt xuống bụng. Bàn Tử không cảm nhận được nỗi sợ của tôi, vẫn hỏi:“Cậu nói có lý, vậy mấy thứ này dẫn tới nơi nào? Hay chúng ta cứ đi xemthử, dù sao con sông này cũng không dài lắm.”
Phan Tử lập tức lắc đầu phản đối: “Chúng ta không thể trì hoãn thêmnữa. Cậu Ba đang bị thương, nếu xảy ra chuyện gì thì chạy cũng khôngnổi. Chúng ta đừng có tốn thời gian ở đây nữa, ông Ba phái người chuyểnlời, chúng ta còn chưa hiểu nó có ý gì kìa. Mua rắc rối vào người, không bằng nhân dịp này suy ngẫm thật kĩ xem ông Ba muốn nói cửa vào địa cung rốt cuộc ở đâu, vừa hay lũ quái điểu kia không bay được xuống dướinày.”
Lời này nói trúng ý tôi, tôi lập tức gật gật đầu, sau đó ho khan vài tiếng, ra vẻ mình bị thương nặng lắm. Thuận Tử không tỏ thái độ gì, còn Bàn Tử thấy chúng tôi như vậy thì khôngkhỏi hậm hực, nhún vai nói “Thôi được rồi.”
Thuận Tử kéo bọn họ lên khỏi con rạch, mọi người cùng quay trở về chỗ tôi vừa ngã xuống. Phan Tử lấy trong ba lô ra một cái đèn bão, châm lên cho chúng tôi sưởi ấm. Tôi nhẩm tính, từ lúc đi đến đây chúng tôi đãmột ngày chưa có gì bỏ bụng, dạ dày đã bắt đầu réo lên ùng ục. Vì thế,bốn người chúng tôi ngồi xuống cùng ăn chút lương khô.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2947948/quyen-4-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.