Trở về với thực tại, tôi đã hoàn toàn bịcâu chuyện của chú cuốn hút, tưởng như chính mình đang ở trong cổ mộ,trong lòng chính là Văn Cẩm ôn hương noãn ngọc. Chú Ba ho khan mộttiếng, tôi ngẩn người, chợt phát hiện ra mình đang ôm cái gối đầu, mặtbất giác đỏ ửng. Tôi vô cùng lúng túng, tự nhủ mình làm sao có thể sinhra ảo tưởng với người trong mộng của chú Ba được chứ, vội hỏi: “Sao chúkhông kể tiếp, cuối cùng thế nào?”
Chú Ba gượng cười một tiếng: “Còn gì nữađâu mà kể, chuyện đến đây đã kết thúc rồi. Đến tận bây giờ, chú nghĩ mãi vẫn không rõ trong lúc chú ngủ, ở cổ mộ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”,môi chú run rẩy, “Chú không biết đã ngủ bao lâu, đến khi tỉnh dậy mớiphát hiện ra trong căn phòng đó chỉ còn lại mình chú, những người kiakhông biết đã đi đâu hết. Chú cứ đinh ninh bọn họ nhân lúc mình ngủ đãchạy đến mộ thất chính, trong lòng phát hỏa, bởi lẽ Văn Cẩm vốn luônnghe lời chú lần này lại hùa theo bọn họ làm liều, cho nên mới tính đuổi theo.”
Chú Ba ngậm một điếu thuốc, sắc mặt cóphần khó coi: “Lúc đó chú mới phát hiện ra cánh cửa trên tường giờ chẳng thấy đâu! Quay đầu nhìn mới biết đó cũng không phải căn phòng chú ngủlại ban đầu mà là một nơi xa lạ. Sau lưng chú còn có một cỗ quan tàibằng gỗ lim viền vàng.”
Tôi cười nói: “Với bản lĩnh của chú Bađây, hẳn là không chút do dự, thẳng tay mở nắp quan tài, đổ hết nhữngthứ hay ho bên trong ra ngoài.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2947715/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.