Edit by Cam
Hắc Hạt Tử ngồi tại chỗ năm phút sau đó đứng lên chỉnh lý quần áo, khóe miệng mỉm cười không thay đổi từ trong góc đi ra nói với Tiểu Ca: "Đi thôi."
Tiểu Ca gật gật đầu, xoay người đến ven tường sờ soạng, hai ngón tay đặt biệt dài chuẩn xác cắm vào khe nứt của vách đá, móc nhẹ ngón tay vào bên trong, có tiếng lộp bộp, lối đi chúng tôi vừa vào đã bị phiến đá che đậy kín mít. Những viên gạch xanh ở phía trước chậm rãi di dời, lại một gian phòng hình vuông khác lộ ra, nối liền với căn phòng lúc nãy, tựa hồ căn phòng đã mở ra gấp đôi.
Mấy người chúng tôi chiếu vài đạo đèn pin vào trong, nhìn từ trên xuống dưới, vật liệu ở tường và mặt đất của sảnh vuông mới mở đại khái giống với căn phòng chúng tôi đang đứng, nhưng nhìn qua thì công nghệ mài giũa tựa hồ tinh xảo hơn một ít.
Với bài học đau đớn vừa nãy, lúc này đây bao gồm cả Bàn Tử ở bên trong, không một ai dám tùy tiện bước lên phía trước, cũng chỉ có một vài ánh đèn pin là không thể không thăm dò từ trên xuống dưới. Không lâu sau, tất cả ánh sáng đều dừng ở bức tường đối diện.
Ở bức tường đối diện, một tường chữ cổ được khắc một cách nghiêm chỉnh, tính sơ thì cũng dài cỡ mấy trăm chữ. Dưới chân tường bày biện mấy món đồ vật khiến người nhìn thoát qua khó lòng tìm được lối vào.
Dựa vào bức tường, có một cái bàn nho nhỏ được đặt ở chính giữa và chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-binh-ta-huyet-ky-lan/476104/quyen-1-chuong-29.html