Edit by Cam
"Đừng mất đừng quên, sinh tử đồng hành."
Đẩy cửa bước vào, nghênh diện chính là một cụm đá Thái Hồ¹ vững vàng nằm trên mặt đất. Trên đá ẩn ẩn khắc tám chữ Triện², không có hồng sa, chỉ tồn bản sắc*, nương theo ánh sáng nhàn nhạt bên ngoài miễn cưỡng có thể đọc được.
(¹) Đá Thái Hồ là một loại đá sân vườn (tiếng Nhật: Court Stone) thường được sử dụng trong các khu vườn cổ điển Trung Quốc, có nguồn gốc từ Thái Hồ trên núi Đông Đình ở Tô Châu, có thể trưng bày một mình hoặc xếp chồng lên nhau làm non bộ. Theo Wikipedia.
*Không có màu son đỏ, mà chỉ có màu sắc chân thực nhất. (沒施朱紅,隻裸著本色) mình dịch thoáng một chút, "màu son" (朱紅) là màu đỏ thuần túy nhất, là màu đỏ của chu sa. Câu sau "chỉ trần trụi với bản sắc" (隻裸著本色) chỉ còn màu sắc nguyên bản, chân thực nhất. mình không tìm được từ nào có vẻ hợp với "trần trụi" nên mình để là "tồn" theo nghĩ giữ lại. Mọi người thấy từ nào hợp hơn gần với nghĩ hơn thì cmt cho mình nhé.
"Thiên Chân, bên trên viết cái gì vậy?" Bàn Tử mở đèn pin hỏi. Qua ánh sáng mạnh mẽ của đèn pin, mớ chữ kia ngược lại nhìn không quá rõ.
"Không biết, lời cổ quái quá." Tôi lười nói với hắn, nghĩ thầm người Trương gia thật xứng với đừng mất đừng quên*, loại tác dụng hài hước này cũng đủ để Bàn Tử cười đến nửa đến rồi. Tôi thật sự rất muốn lỗ tai mình được thanh tịnh trong chốc lát.
*Mình chỉ tìm được một bài nhạc phim của Tiên kiếm kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-binh-ta-huyet-ky-lan/476103/quyen-1-chuong-28.html