*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Edit by Cam Mấy ngày kế tiếp, trên giường, dưới giường, ăn uống sinh hoạt Muộn Du Bình đều so với tôi thoải mái hơn rất nhiều. Sau khi uống canh gà mẹ tôi gửi, tiểu tử này thế mà có thể một mình nhảy nhót xuống giường, nào còn bộ dáng sa sút khi nằm viện lúc trước, nhà tôi từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều đã được y thăm hết một lần. Nghĩ nơi này cất bảo bối gì sao? Thứ đáng giá nhất đang nằm ở trên giường kia. "Ngô Tà, Ngô Tà." "Sao vậy?" "Đây là cái gì?" "PSP, máy chơi game." "Ngô Tà." "Làm sao thế?" "Đây là cái gì?" "Máy làm sữa đậu nành, đợi lát nữa Vương Minh đến xoay đậu nành cho anh." "Ngô Tà." "Anh lại thế nào? Đệt, đây là phim sếch quý báu của tiểu gia, anh trả lại đây!" Cái người ngồi trên giường tiểu gia này, có thật là Trương Khởi Linh không? Cái người này là hai ngày trước đầu hư rồi hai do trước mặt tôi nên mới hiện ra bộ mặt sinh động như này? Mẹ nó anh còn lấy ra rượu vang mà tôi cất giấu nhiều năm, tôi đã giữ suốt hàng năm chỉ để chờ muội tử đấy! Tôi không thể nhịn được nữa, đứng dậy lôi Muộn Du Bình đang tò mò đủ thứ lôi vào phòng tắm. "Anh đi tắm đi, tắm xong tôi sẽ thay quần áo cho anh rồi mang anh đi ăn sáng. Bây giờ để tôi ngủ một lát, bằng không tôi ném anh ra ngoài đấy." Tôi quay đầu lại chui vào trong chăn. "Ngô Tà." "Oan gia, anh lại làm sao nữa?" "Nước lạnh?" "Xoay công tắc sang trái đi." "Nóng." "...." Cuối cùng vẫn là tôi phải vật lộn bò vào tắm với y. 8h30 sáng, tôi dùng xe lăn đẩy Muộn Du Bình ra ngoài tìm một gian quán ở Hàng Châu. Có thể nhìn ra, tiểu tử này trước giờ chưa từng đi qua con phố nào náo nhiệt như vậy. Muộn Du Bình mở to mât hưng phấn nhìn, tuy rằng gương mặt vẫn lạnh lùng như cũ nhưng tôi biết, trong lòng y lúc này hưng phấn nhường nào. Quả nhiên, ở bửa ăn sáng này đã chứng thực suy nghĩ củ tôi. Tôi phải chi ra hơn 100 tệ cho bửa sáng này, các món ăn từ đầu bảng tới cuối bảng đều bị điểm một lần. Ăn còn lau miệng hỏi: "Ngô Tà, Lâu Ngoại Lâu là nơi thế nào?" Tôi dìu y lên xe lăn, trong lòng rỉ máu mặt tươi cười, nói: "Giữa trưa đi, bây giờ mua chút quần áo cho anh đã." Khi mua quần áo, cả đời tích góp của tôi lại bay hơn nửa. Vốn dĩ con trai mua quần áo không tiêu tốn nhiều, tiếc rằng Muộn Du Bình đi đến nơi nào cũng đều đổi lấy tiếng thét chói tai và đèn flash khắp nơi. Cô gái bán quần áo hận không thề lôi y thử hết tất cả quần áo có trong tiệm. Tôi ở bên ngoài phun trách thanh toán, chỉ cần thích hợp Muộn Du Bình liền ném ra. Cố tình tên tiểu tử này dáng người đẹp, như cái giá treo áo nào cũng hợp. Mẹ nó quần jean có cần phải mua nhiều thế không? Mua cho tôi? Tiểu gia tôi cũng không có nhiều chân để mặc như vậy! Hơn nữa tôi cũng không có gầy như vậy! Rốt cuộc thì thẻ tín dụng cùa tôi cũng phát ra tiếng nồ giòn giã. "Thưa ngài, thẻ của ngài hình như có chút vấn đề?" "A, vậy đổi cái này xem." "Vâng... cái này cũng không ổn ạ." "Làm sao vậy?" Muộn Du Bình ló mặt từ phía sau vai tôi ra hỏi, đồi lấy nét mặt đỏ bừng hưng phấn của cô thu ngân. "Không có việc gì, tôi lại tìm cái khác." Lòng tôi thầm tính toán tháng sau phải làm vài lần gian thương mới có thể bù được chỗ thiếu hụt này. Vừa lật ra thì Muộn Du Bình đã dành trước đưa một thẻ tín dụng cho cô thu ngân. A? Tôi và bạn nữ nhân viên đồng thời kinh ngạc nhìn Muộn Du Bình, màu đen, ngoại quốc, đại thổ hào! Sau khi tôi xác nhận số dư trong thẻ của Muộn Du Bình đủ để y nuôi nữa tá vợ, tôi hằn học đến gian ấn phẩm Muji lấy thêm hai kiện khăn trải giường và áo ngủ. Vì thế giữa trưa ở Lâu Ngoại Lâu, tôi ăn thêm một bụng cá chua Tây Hồ và tôm Long Tĩnh, còn Muộn Du Bình thì ngồi bên cửa sổ nhàn nhã uống trà Long Tĩnh. Muộn Du Bình như con mèo lười biếng ngủ gật, tôi lấy tay chạm vào tóc y, Muộn Du Bình mở mắt có chút ngây ra nhìn tôi. "Kỳ lạ, con mèo đen bà tôi nuôi lúc trước nếu sờ vào như vậy đều sẽ ngáy ngủ a." Muộn Du Bình bắt lấy tay tôi muốn đưa đến bên miệng, tôi cười cười thu tay lại, trong chén trà hạnh phúc tràn ra trên mặt bàn. Sau này kết hôn cùng Vương Cát rồi tôi có còn được ở bên MuộnbDu Bình như thế này không? Tôi như vậy có phải đã quá tham lam rồi hay không? Mấy ngày kế tiếp tôi và Muộn Du Bình cùng nhau trải qua mấy ngày thư thả. Buổi sáng 6,7 giờ Muộn Du Bình sẽ rời giường đến chỗ nào đó không biết chạy một vòng, lúc về sẽ mang theo đủ loại điểm tâm sáng không giống nhau, sau đó y sẽ đem tôi lôi xuống giường kéo vào phòng tắm. Ăn sáng xong, phân nữa thời gian trong ngày tôi đều nằm lo chuyện sinh ý của cửa hàng. Muộn Du Bình lúc ấy ở trên lầu không biết là mân mê cái gì, chơi hai ngày đại khái cũng chơi chán rồi liền bắt đầu giúp tôi dọn dẹp phòng ngủ. Căn phòng nhỏ rất nhanh liền không còn bụi bẩn, tiểu tử này quả thật có chút thói quen ở sạch. Vào buổi chiều tôi và Muộn Du Bình sẽ cùng nhau ngồi ngoài ban công, châm một bình Bích Loa Xuân, hắn nhìn tôi tôi nhìn hắn, hai người như tên ngốc nhìn nhau hết buổi chiều. Nếu trùng hợp hôm có khách đến, tôi và Vương Minh sẽ xuống đón tiếp còn Muộn Du Bình có nói thế nào y cũng tuyệt đối không chịu xuất hiện trước mặt người sống. Tôi phát hiện khuôn mặt thuần lương của y khắp thiên hạ chỉ biểu lộ cho hai người, một là tôi hai chính là mẹ tôi. Là một thế hệ nữ trung hào kiệt, mẹ tôi, Ngô phu nhân. Một thế hệ nữ trung đảm đang, làm việc tốt, giúp chồng, dạy con. Thái cực bát quái không một nữ nhân nào không phục, rốt cuộc cũng là không thoát được gương mặt điển trai của Muộn Du Bình. Sau lần gặp mặt thứ hai liền đem cái sinh vật lai lịch không rõ này thân còn hơn con ruột 20 năm dày công, canh gà bụng heo toàn lực bồi bổ Muộn Du Bình không nói, mỗi lần đến thăm đều đem gia hỏa này sờ từ đầu đến vai, cảm thán gầy guộc làm người thương xót linh tinh. Muộn Du Bình cũng không khách khí, chỉ cần mẹ tôi đến y đều sẽ bám lấy bà, trò chuyện dong dài cùng bà, nào là làm sao dùng dầu mè nấu cháo kê, tẩy khăn trải giường thì nên dùng loại bột giặt nào. Mẹ tôi được hống đến chẳng khác gì Từ Hi thái hậu, nói một câu thoải mái rồi không biết từ nơi nào lôi ra một xấp ảnh mấy cô gái, nói muốn giới thiệu cho Muộn Du Bình. Tôi nói, mẹ của con à, mấy cô gái này xinh đẹp như vậy sao mẹ chưa từng giới thiệu cho con thế? Sau đó một tràng câu trả lời tràn đầy công kích của mẹ tôi làm tôi không đành lòng đề cập lại. Ngoài ý muốn chính là Muộn Du Bình từ chối, y nói: "Không cần phiền toái, cháu đã có người trong lòng." Mẹ tôi thở dài một tiếng mà lòng tôi như có ngọn lửa thiêu đốt, tâm nói: "Không phải là tôi đi, hẳn là tôi đi, nhất định là tôi, ngàn vạn lần đừng là tôi. Trương Khởi Linh anh chính là khắc tinh ông trời phái xuống để trị tôi." Lấy lại tinh thần, mẹ tôi đã mặt mày hớn hở rời đi. Mà tôi vẫn còn như đầu gỗ, đứng đực ở giữa nhà. Đột nhiên gương mặt không biểu cảm của Muộn Du Bình lọt vào tầm mắt tôi. "Ngô Tà, làm sao vậy?" Đầu óc tôi rốt cuộc xoay chuyển tới, đờ đẫn nhả ra một chữ: "A?" Mặt mày Muộn Du Bình thay đổi, xoay người đi mất. Tôi tê liệt ngã trên sofa, ngây ngốc nhìn trần nhà. Thế gian này thật sự có Thần tồn tại hay không? Nếu là có, thì có thể làm cho khoảnh khắc này dừng lại hay không, để tầng hai nhỏ bé này vĩnh viễn lưu lại, mãi cho đến khi bạc đầu. Vào buổi tối, mọi náo còn sót lại từ từ tan mất, tôi xách theo laptop của mình mở cửa phòng ngủ. Cửa hàng dưới lầu đã đóng cửa từ chối tiếp khách. Vương Minh đi rồi, buổi tối chỉ còn lại tôi và Muộn Du Bình thành thật ngủ. "Tiểu Ca, xem phim không?" Một cái đầu với mái tóc rối bù ló ra khỏi chăn, rồi rụt lại, một cục chăn được chuyển sang một bên xem như câu trả lời. Mấy ngày tới nay, hai chúng tôi cùng nhau duyệt qua đủ loại phim ảnh. Ngày thường tôi sẽ tống cổ Vương Minh ra ngoài tìm mua phim ảnh giải buồn. Bất quá một người xem thì rất tẻ nhạt, thường xuyên mua 5,7 cái chỉ xem 1,2. Trong ngăn tủ tích góp phân nữa đều là phim chưa xem, hôm nọ lại được Muộn Du Bình lục ra tới. Muộn Du Bình rất thích tắt dèn dựa lên người tôi vừa xem phim vừa gặm bắp rang. Khoa học viễn tưởng, hài kịch, dù sao y căn bản đều chưa từng xem qua. Nhìn nhìn y rũ trên vai tôi ngủ, mà tôi hơn phân nửa thời gian chính là nhìn từng mảnh sáng tôi trên gương mặt y. Mãi cho đến khi bộ phim kết thúc, đóng lại TV, tôi và y sẽ ôm nhau ngủ. Có lẽ có một loại độc gọi là Trương Khởi Linh, tôi càng ngày càng không xong rồi. Tôi đem laptop treo trên tường đặt TV, chờ nó chậm rãi khởi động. Giương mắt hồi tưởng lại mấy người trước Muộn Du Bình lục ra rượu vang đỏ của tôi, xách lại dưới đèn nhìn thật rõ, đây là bạn tôi năm đó từ nước ngoài mang về, vẫn luôn nghĩ rằng sẽ cùng muội tử lãng mạn một lần. Thôi, tôi tìm một cái ly rồi rót đầy, giơ cao tay uống một hơi hơn nửa ly, sặc đến tôi nước mắt giàn giụa. Muộn Du Bình từ trong chăn ló đầu nhìn, tò mò nhìn tôi. "Nếm thử." Tôi đem nửa ly còn lại đưa cho y. Muộn Du Bình đón lấy, ngửa đầu một hơi uống cạn, hương vị sặc sụa làm y cũng phải nhíu mày. Tôi nhoẻn miệng cười, đá rơi quần dài cũng chui vào chăn với y, lại đổ một phần rượu khác vào cái ly trên tay y, tôi cuối đầu uống dần chỗ rượu ấy. "Đêm nay liền uống nó thôi, dù sao tôi cả đời cũng không có khả năng tìm được muội tử." Tôi bông đùa nói, tùy tiện chọn một đĩa phim cho vào máy, đôi mắt lén liếc nhìn đôi môi bị rượu nhiễm đỏ của Muộn Du Bình. Tôi cùng Muộn Du Bình chăm chú nhìn màn hình, dùng một cái ly cùng y uống, phim chiếu được phân nửa thì chúng tôi cũng uống hết nửa bình. Tôi không phải là một kẻ nghiện rượu, hai ly xuống bụng ánh mắt liền trở nên mơ màng. Nhìn xem Muộn Du Bình, hôm nay làm thế nào không có ngủ gục, còn chuyên chú xem như vậy? Nhìn nhìn mặt bìa DVD, đệt mợ, 《Lam Vũ》¹. Mẹ nó, trên màn ảnh Lưu Diệp² đã cùng cái nam nhân nào đó ôm hôn nhau đến vô cùng nồng nhiệt. Ly rượu vang trong tay Muộn Du Bình lạch cạch rơi xuống giường. (¹) Lam Vũ là một bộ phim Hồng Kông năm 2001 về đề tài đồng tính được đạo diễn bởi Quan Cẩm Bằng. Bộ phim dựa trên tác phẩm văn học mạng nổi tiếng Câu chuyện Bắc Kinh. (²) Lưu Diêp là một diễn viên Trung Quốc. Ông xếp thứ 78 trong 100 người nổi tiếng của Forbes Trung Quốc vào năm 2013, thứ 48 năm 2014 và 89 trong năm 2015. "Tiểu Ca, đây là." Tôi thầm nghĩ bộ phim này quả thật không thích hợp với thanh niên trong sáng như Muộn Du Bình. Nhưng ánh mắt Muộn Du Bình quay lại nhìn tôi lúc này làm tôi vô phương nhúc nhích. .... Đau đến thấu tim. Tôi cắn mạnh vào cánh tay trước mặt, mùi máu tươi nháy mặt xộc lên. Nhưng vào lúc này, điện thoại di động bị tôi ném một bên đột nhiên vang lên, tiếng chuông vang dội khiến cả hai chúng tôi đều sửng sốt. Tôi không khỏi dừng lại hành động của mình, máu của Muộn Du Bình từ khóe miệng tôi chảy xuống. Tôi và y cơ hồ đều cùng chờ đợi tiếng chuông kia dừng lại, nhưng tiếng chuông kia cứ cố chấp vang lên. Muộn Du Bình duỗi tay nhặt di động đưa qua cho tôi, tôi không thèm nhìn nhấn tắt máy. Gần như cùng lúc đó, tiếng phá cửa vang lên dưới lầu. Suy nghĩ của tôi và y được kéo trở về hiện thực. Tôi thở nhẹ một hơi, Muộn Du Bình cũng chậm rãi lui khỏi người tôi, nơi y đi qua, một hàng huyết châu được lưu lại trên chiếc chăn trải giường bằng vải lanh. Muộn Du Bình bắt lấy một kiện áo ngủ xỏ trên người, tay cầm hắc kim cổ đao mở cửa đi ra, không nói một lời bước xuống lầu. Tôi bất động một lát, cũng ngồi dậy mặc quần áo bước ra cửa, chào đón tôi chính là gương mặt tiều tụy của Bàn Tử. _________ _Cháo gạo kê
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]