*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit by Cam
Ba ngày sau, tôi đem Muộn Du Bình đặt trên xe lăn, hành lý đặt trên người y cùng khởi hành về Tây Linh Ấn Xã.
Vương Cát đáp chuyến bay sớm nhất rời Hàng Châu, Vương Bình cũng cùng đi, chỉ có Bàn Tử tự chủ trưởng ở lại Vương gia viên.
Trước khi đi Vương Cát đã cấp giấy xuất viện cho tôi và Muộn Du Bình. Với sức sống kiên cường Muộn Du Bình đã sớm hoàn thành nhiệm vụ khôi phục của mình. Ba ngày trở lại vết thương cơ bản đã khép miệng, trên môi cũng không còn tái nhợt. Mặc khác tiểu gia tôi lại thành một bộ dạng Lâm Đại Ngọc* thiếu máu, mỗi lần Vương Cát xem mạch cho tôi đều là một biểu tình kỳ quái. Trong lòng tôi thầm mắng, một mặt hồng hào kia của Muộn Du Bình còn không phải do tôi hầu hạ ra tới, mỗi ngày mỗi đêm đều nhìn chằm chằm, tôi không ho ra máu đã là rất khỏe rồi.
*Lâm Đại Ngọc (phồn thể: 林黛玉) là một trong ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần. Nàng sinh ra đã ốm yếu, thân thể mỏng manh như cánh hoa trôi, lại thêm tủi phận không biết san sẻ cùng ai khiến nàng vốn đa sầu đa cảm lại càng nhiều sầu nhiều bệnh, tự ti, hay nghĩ ngợi, u sầu hay để ý hay tự ái. Tổng hợp từ Wikipedia và Baidu.
Vào buổi sáng khi sắp rời khỏi Vương gia, tôi và Muộn Du Bình mặt đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-binh-ta-huyet-ky-lan/476088/quyen-1-chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.