Sau lần đầu tiên tiết ra của mình, Đào Hoa chỉ cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa vi diệu, còn có chút cảm giác khiến người khác say mê không tự chủ. Chính vào lúc nàng ngẩn ngơ, Lý Ẩn nhẹ nhàng ôm lấy nàng. Vừa cúi đầu đã thấy Đào Hoa nhắm hai mắt lại, môi hé mở, gò má ửng hổng, làm thứ kia vừa mềm xuống sau trận cầu hoan nho nhỏ ấy lại bắt đầu ngo ngoe ngẩng đầu.
Nhưng Lý Ẩn cuối cùng vẫn thương Đào Hoa hơn, chàng không dám vượt rào nữa mà chỉ ôm lấy nàng, âm thầm lờ đi dục vọng của mình.
Bên kia, Đào Hoa không thắng nổi ký ức quấn quýt ban nãy, nàng nghe tiếng mưa bên ngoài đã ngơi thì đẩy y ra, nói với y phải về phủ đã. Lý Ẩn đồng ý, vươn tay đỡ nàng lên nhưng Đào Hoa hiện tại đang vô lực, tay chân không có chút sức lực nào mà cứ mềm nhũn cả ra nên chàng chủ động sửa sang lại quần áo của nàng cho chỉnh tề. Chàng thấy mái tóc dài của nàng xõa tung người lớn áo choàng, càng trông giống cảnh trong mộng hơn thì cất lời: “Ta vấn tóc cho tiên sinh.”
Đào Hoa không phải đối, xoay đầu lại, để chàng vén tóc mình lên. Vùng cổ phía sau của nàng trắng trẻo như tuyết sớm, Lý Ẩn rung động trong lòng, chẳng hiểu sao lại có cảm giác giấc mơ đang dần trở thành sự thật nên cầm lòng không được, nói với Đào Hoa: “Dáng vẻ này của tiên sinh sao mà giống trong giấc mơ của ta quá.” Lý Ẩn vừa nói vừa dịu dàng vấn tóc cho nàng.
Đào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-ly/457313/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.