Tạ Linh hét lên một tiếng rung trời, ép toàn bộ âm thanh trong ký ức chung quanh lùi xuống. Thẩm Từ Thu không kịp phòng bị, chỉ thấy bên tai ong ong nổ vang, cả thế giới như chìm trong lớp sương mù, mọi thanh âm trở nên mơ hồ đè nén bên tai.
Hắn ngẩn ngơ. Tạ Linh vừa nói gì? Một khắc trước, hắn còn bị hàn ý tận xương nuốt chặt, trước mắt tối đen như cấm địa Ngọc Tiên Tông, lạnh lẽo khiến tim hắn chìm xuống, ngọn lửa nhỏ bé vừa nhen lên trong lòng thoắt chốc thành ảo ảnh, như gương trong nước, hoa trong mộng, sắp bị bão tuyết vô tình dập tắt.
Nhưng Tạ Linh lại như ngọn thiên hỏa giáng xuống, không chỉ thắp lại đuốc, mà còn muốn đốt tan cả đêm tuyết c.h.ế.t chóc kia.
Y nói, y thích ta.
Thẩm Từ Thu ngây dại. Nỗi đau buốt lạnh vừa rồi dường như còn in trên da, nhưng giờ lại bị một luồng sức mạnh nóng rực xông vào, làm tim hắn loạn nhịp. Bản năng thúc giục hắn gỡ cánh chim nhỏ đang quấn c.h.ặ.t t.a.y mình.
Nhưng Tạ chim nhỏ ôm ghì không buông.
“…… Buông tay.” Giọng Thẩm Từ Thu run rẩy, mang theo áp lực lạnh lẽo.
“Không buông!” Tạ Linh đáp dứt khoát.
Ngày thường y còn có thể buông lời trêu chọc “Có giỏi thì ném ta ra ngoài đi!”, nhưng lúc này y không dám. Y thật sự sợ...sợ Thẩm Từ Thu tổn thương, sợ bị hắn đẩy ra thật.
Phong lưu ngông cuồng chỉ là vẻ ngoài, trong thâm tâm, y chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi. Người trước mắt từng trải, từng chịu đủ gió sương, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015670/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.