Khoảnh khắc bị cuốn vào trong cánh cửa, nhịp tim kia hỗn loạn dồn dập.
Lẽ nào… là vì lo cho ta? Bản thể Tạ Linh tim “thình thịch” vang thêm mấy nhịp, vừa tự nhủ đừng mơ tưởng hão huyền, lại vừa không kìm được mà tự mình đa tình.
Mấy phen ngọ nguậy sau, chim nhỏ bò dọc theo cánh tay Thẩm Từ Thu, quyết định mặc kệ lý trí, hưởng thụ niềm vui trước mắt, vững tin tự nhủ: A Từ vừa rồi chắc chắn là lo lắng cho ta!
Chút vui mừng ấy thì có hề chi!
Khóe môi Tạ Linh khẽ nhếch cong, đôi cánh nhỏ run run đầy khoái ý.
Thẩm Từ Thu lại hoàn toàn không hay biết nhịp tim mình vừa rồi đã bị một con chim nhỏ nào đó nghe trọn. Trên gương mặt hắn không hề lộ nửa phần biểu cảm, mà nửa dưới cũng bị mặt nạ che khuất, tự cho rằng chẳng để lộ chút sơ hở nào.
Sau khi đáp xuống đất, hắn ôm chặt chim nhỏ nhìn quanh, thấy không có cơ quan quái vật hay hiểm nguy bất ngờ nào, mới thả nó trở lại bờ vai.
Nơi này là một hang đá, không lớn, xung quanh dựng đầy tượng đá. Cách đó chừng năm mươi bước, một pho tượng cao mười trượng sừng sững, ngay dưới là một tế đàn, trên đó treo một tờ giấy cũ nát.
Tạ Linh liếc qua đã nhận ra ngay:
“Tàn quyển!”
Quả nhiên, ở tiểu nhân sơn cũng tồn tại một lối vào. Y nhìn chằm chằm cánh cửa đá khi nãy, quả là trực giác không sai.
Thẩm Từ Thu thì đã quen với việc Tạ Linh lúc nào cũng như mang theo khí vận nghịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015669/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.