Mặc kệ ta tự cho rằng mình là ai…
Nhưng rốt cuộc con người ở thế gian này là gì, chẳng phải đều do chính bản thân quyết định hay sao? Hắn cho rằng bản thân chỉ là bộ xương tàn tạ, rách nát, sớm đã chẳng còn huyết nhục để nhìn ra, vậy mà Tạ Linh lại có thể thấy xuyên đến tận bản chất?
Nếu đặt ở trước kia, Thẩm Từ Thu tuyệt đối sẽ không tin; nhưng ở giờ khắc này hắn lại chẳng thể thật sự phủ nhận.
Ngón tay hắn khẽ run, rút về, đôi môi mỏng chưa bị mặt nạ che lấp cắn chặt đến bật máu, đỏ tươi đến mức tựa hồ thoa thêm phấn son, càng làm nửa khuôn mặt tái nhợt trở nên mị hoặc khác thường.
Tạ Linh không tiến lên giữ chặt, chỉ thu cánh lại, bước về phía trước bàn vài bước rồi dừng bên cạnh Thẩm Từ Thu. Thân hình nhỏ bé ngẩng đầu nhìn hắn, như một chú chim yếu ớt.
“Những lời ta vừa nói, không phải ép huynh phải lập tức đáp lại. Ta chỉ sợ huynh hiểu lầm.”
Y thở dài. Thực ra vốn không định bày tỏ tâm ý vội vàng và lúng túng đến vậy. Nếu chờ thêm, đợi tâm Thẩm Từ Thu dần ấm lại, hẳn sẽ có thời cơ tốt hơn, để mọi chuyện thuận nước đẩy thuyền.
Chỉ trách y sơ suất… Trong nguyên tác, vai chính đi lấy tàn quyển vốn là một mình, căn bản chẳng nhắc tới việc hai người đồng hành sẽ nảy sinh biến cố gì. Vì thế y không phòng bị, để lộ gốc gác.
Quả nhiên, kế hoạch không bao giờ theo kịp biến hóa. Đời người nơi nơi đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015671/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.