Khi Thẩm Từ Thu lần nữa tỉnh lại, sắc trời đã chuyển sang chiều tà. Ánh hoàng hôn nghiêng nghiêng xuyên qua khung cửa khắc hoa, lặng lẽ trải dài trong phòng, như từng lớp mộng mơ bao phủ lấy tầm mắt.
Lông mi hắn khẽ run, đôi mắt chậm rãi mở ra, phát hiện bản thân đang nằm giữa chăn đệm mềm mại, nhất thời khó mà phân biệt hiện tại là ngày nào, tháng nào. Trên xà nhà có khắc hình phượng múa sơn đỏ, đường nét tinh xảo như thật. cảnh tượng không thuộc về bất kỳ nơi ở quen thuộc nào của hắn.
Bách điểu triều phượng, khắc ở tận xà nhà nơi ít ai chú ý tới. Tinh tế đến mức từng sợi tóc sợi tơ cũng rõ ràng, người có thể tỉ mỉ đến vậy, trong đầu hắn chỉ có thể nghĩ tới một người…
Chờ đã.
Nhà ở? Chăn đệm? Thẩm Từ Thu hoàn hồn, trong khoảnh khắc tỉnh táo: Không phải bọn họ còn ở trong bí cảnh sao? Từ đâu ra nhà ở?
Hắn đã hôn mê bao lâu? Chẳng lẽ tranh đấu trong bí cảnh đã kết thúc?
Thẩm Từ Thu vừa định chống tay ngồi dậy, nhưng chỉ hơi dùng sức, eo đã tê rần. Cơn đau khiến động tác hắn khựng lại. Đúng lúc ấy, bên tai truyền đến một giọng nói trầm thấp quen thuộc:
“Rốt cuộc cũng tỉnh.”
Cánh tay Thẩm Từ Thu dừng lại, hắn chậm rãi quay đầu lại theo tiếng gọi, gương mặt áp nhẹ vào gối mềm, liền thấy Tạ Linh đang ngồi trên chiếc ghế tròn cạnh giường.
Thẩm Từ Thu hé môi định nói gì đó, nhưng cổ họng khô khốc: “Ta…”
“Ngủ suốt một ngày một đêm. Giờ rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015649/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.