Mưa phùn đã sớm bị trận pháp trong sơn cốc xóa sạch không còn dấu vết, nhưng đất dưới chân vẫn lầy lội trơn trượt. Thẩm Từ Thu một tay nắm kiếm, một tay đè nhẹ lên đầu vai con chim đỏ nhỏ.
Tạ Linh đang dùng phân hồn truyền âm nói chuyện với hắn, người ngoài căn bản không thể nhìn ra tung tích của con chim này từ đâu tới.
Truyền âm ngọc bài bên người Thẩm Từ Thu không ngừng chấn động. Hắn khẽ vận linh lực thao tác, giọng nhàn nhạt:
“Phong chủ.”
Đầu bên kia ngọc bài chính là một vị phong chủ Hợp Thể kỳ của Ngọc Tiên Tông.
Đệ tử quan trọng mất liên lạc trong thời gian dài, bên ngoài tất sẽ có người tìm cách truyền âm liên lạc thường xuyên. Ngọc bài của Thẩm Từ Thu và Mộ Tử Thần đã mất hiệu lực trong lúc ở trong sơn cốc, nay trận pháp vừa bị phá, ngọc bài liền sáng lên trở lại. Bởi vậy Mộ Tử Thần vừa rồi vẫn luôn truyền âm không ngớt, những gì xảy ra nơi đây cũng đã truyền tới tông môn. Vị phong chủ kia rõ ràng khó tin nổi:
“Thẩm Từ Thu, ngươi thật sự…”
“Giống như tiểu sư đệ đã nói,” Thẩm Từ Thu đáp, “Là Ôn Lan ra tay trước.”
Mộ Tử Thần cũng tận lực thay hắn biện giải: “Sư huynh xưa nay không phải loại người vô cớ động thủ. Hắn và Ôn thiếu chủ giao hảo từ lâu, đến cả đệ tử mới nhập môn như ta cũng từng nghe qua.”
Nguyên Anh thủ hộ bên t.h.i t.h.ể Ôn Lan vốn đã sớm tức đỏ mắt, lập tức cả giận quát: “Láo xược! Thiếu chủ gân tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015648/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.