Thanh âm không lớn, nhưng với Thẩm Từ Thu lúc này lại như tiếng sấm vang giữa cơn mưa tầm tã, xé rách màn m.á.u và u ám bủa vây, khiến thần trí hắn vốn đang mê loạn bỗng chấn động mạnh.
Ánh mắt lưu ly của Thẩm Từ Thu lóe lên tia sáng mỏng manh, ngón tay co lại, cả người tựa như trong thoáng chốc trở về nhân thế, có một chút hoảng hốt.
Màn sương nơi Tạ Linh vừa thu phục mệnh hồn Yến Mị cùng mấy tên Mị yêu trước mắt hóa thành ấn linh, trực tiếp nhảy vọt lên đứng đầu bảng.
Dù người ngoài bí cảnh có nhìn thấy tên y vọt lên đầu mà khiếp sợ thế nào đi nữa, Tạ Linh chỉ nhẹ nhàng lật cây quạt xếp trong tay, thuận tiện lấy mặt nạ và áo choàng: “Lúc ta phân hồn đi tuần trong sơn cốc có thấy vài nơi đặc biệt. Nếu phá hủy chúng, có thể cắt đứt trận pháp nơi đây.”
Ánh mắt Thẩm Từ Thu lúc sáng lúc mờ, tay siết chặt chuôi kiếm, sóng cảm xúc đang cuộn trào trong lòng cũng miễn cưỡng đè ép xuống. Hắn thấp giọng đáp: “Ừm, ta cũng thấy vài khối đá, chỉ cần…”
Đột nhiên, không khí trong sơn cốc khẽ chấn động, tựa như có bàn tay vô hình xé toạc cơn mưa phùn mấy ngày liền. Bầu trời vốn dày đặc mây đen trong nháy mắt biến thành sáng rỡ, ánh dương rực rỡ chiếu xuống, đại trận trong sơn cốc theo đó mất hiệu lực.
Tảng đá lớn che khuất tầm mắt Thẩm Từ Thu cũng biến mất, để lộ ra một con đường bằng phẳng thông ra ngoài sơn cốc và ba người đang đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015647/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.