Khi quần áo bị kéo bung, hơi lạnh vừa chạm vào da thịt, cả người Thẩm Từ Thu cứng lại như bị điểm huyệt.
Mới vừa rồi giằng co, y phục hắn bị xáo trộn, tấm áo mềm mỏng trượt xuống, để lộ một bên vai trắng ngọc. Lồng n.g.ự.c tuyết sắc phập phồng, bả vai khẽ run theo từng nhịp thở.
Không vì gì khác chỉ vì giận.
Giận đến mức nơi khóe mắt cũng ửng một tầng đỏ mờ nhạt.
Nếu không phải Tạ Linh, chỉ sợ Thẩm Từ Thu cả đời cũng không ngờ được, mình vậy mà lại có một ngày, vì cãi nhau với người ta mà mặt đỏ tai nóng như thiếu niên mới lớn.
Khi đầu ngón tay ấm áp của Tạ Linh chạm vào vùng da quanh vết thương nơi eo, hơi ấm ấy xuyên qua da, lan khắp tứ chi, len vào cả lồng ngực. Thẩm Từ Thu bất giác siết chặt chăn đơn.
Hắn nhắm mắt, cắn môi, nghiêng đầu sang một bên.
Đời trước cộng đời này, cộng lại bao nhiêu lần đối mặt sinh tử, hắn chưa từng lộ ra dáng vẻ chật vật như vậy trước mặt bất kỳ ai.
Bởi vì cùng là lúc yếu đuối không còn sức phản kháng, Huyền Dương Tôn, Ôn Lan, bọn chúng luôn cho hắn lưỡi d.a.o bén nhất, ép hắn phải đi vào tử lộ. Nhưng dù tu vi có phế, hắn vẫn có thể liều mạng phản kháng đến tận cùng.
Chỉ có Tạ Linh… chế ngự hắn không cần kiếm, cũng chẳng cần lực.
Y dùng đường, dùng hoa, dùng những con chim nhỏ, dùng căn nhà ấm áp giữa đêm tuyết, từng chút từng chút, dồn hắn vào trong vòng vây ngọt ngào như xiềng xích.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015650/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.