Độc trong m.á.u thủy yêu tuy chí mạng, nhưng nếu dính vết thương hở thì thể khiến đau đớn đến xé ruột xé gan, như sống bằng chết.
Mộ Tử Thần thật sự đau đến mức lăn bất tỉnh. Sau một tiếng thét dài thấu trời, cũng chẳng còn tâm trí mà diễn trò nữa, vội vàng lấy giải độc đan nhét miệng, tay run rẩy mở bình thuốc, liều mạng đổ lên miệng vết thương.
Nhược Thủy Tông vốn nhiều y tu, nên dược mang theo đều là hàng nhất.
Địch Sơn tay vẫn còn đang chảy máu, mà cũng vội chạy đến giúp . Hai kẻ ái mộ đó rơi kiếm, khiến kiếm trận tan vỡ, sắc mặt trắng bệch, sốt ruột đến độ chỉ xoay quanh bên Mộ Tử Thần.
Một sắp :
“Thật xin Tử Thần… , lúc đó còn sức, lỡ tay rơi kiếm…”
Người còn tự tát :
“Là vô dụng, kéo chân , nếu …!”
Mộ Tử Thần mồ hôi lạnh túa đầy trán, nửa chữ cũng nổi, bộ dáng quả thật chật vật thể tả.
Hắn chằm chằm miệng vết thương, may mắn dược của Nhược Thủy Tông phát tác nhanh, độc tố mờ nhạt thấy rõ, cơn đau dịu xuống, cuối cùng cũng thể lấy chút sức lực.
Hắn lập tức chỉnh tinh thần, trở về với dáng vẻ dễ khiến thương xót, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua hai kẻ phế vật rơi kiếm, trong lòng thì chửi rủa ngớt, ngoài mặt nở một nụ yếu ớt:
“Không trách các ngươi… là khinh địch.”
Hai ái mộ càng thêm áy náy.
Bọn họ thật ban đầu tiếp cận Mộ Tử Thần là vì phận , dù vẻ ngoài mê hoặc thật , thì chọn theo , hậu quả cũng đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015629/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.