Trong gian phòng giữa thôn Xuân Cư Đồ, Thẩm Từ Thu đang kiểm tra đồ vật khả nghi thì ngón tay khẽ giật một cái.
Bên tai hắn vẫn là tiếng “Sư huynh, sư huynh~” ân cần dính sát của Mộ Tử Thần, nhưng trong thức hải lại hiện lên hình ảnh một mảnh rừng cây và tiếng gió vù vù thổi qua.
Thẩm Từ Thu không khỏi day day ngón tay, trong lòng cũng dần minh bạch vì sao Nhiên Hồn lão tổ lại luôn nhấn mạnh tầm quan trọng của việc ổn định tâm thần.
Bằng không, quả thật dễ khiến thần hồn hỗn loạn.
Phân hồn hắn biến thành đóa hoa kia giờ đang bị con chim đỏ rực tức là Tạ Linh đội lên đầu. Vì trên hoa có gia trì linh lực, nên cũng không sợ bị gió thổi bay mất.
Hắn thấy Tạ Linh bay thẳng không chút do dự, bèn dùng thần thức truyền âm hỏi:
“Ngươi đã chọn được chỗ thích hợp rồi?”
Thần điểu cũng truyền âm lại:
“Sớm ngắm sẵn rồi. Đảm bảo kể cả hắn có gào nát cổ họng cũng chẳng ai tới cứu đâu.”
Thẩm Từ Thu: Câu này nghe thì không sai, nhưng cứ cảm thấy… có gì đó hơi sai sai.
Dù sao thì phong cách nói chuyện của Tạ Linh vẫn luôn như vậy.
Một hoa một chim, cứ thế âm thầm trao đổi qua thần thức.
Tiên hoa: “Bên cạnh ngươi có ai không?”
Thần điểu: “Có hai tán tu và một đệ tử Vấn Thiên Tông. Yên tâm, bọn họ sẽ là chứng cứ hoàn mỹ chứng minh ta không có mặt tại hiện trường, chẳng ai nghi ngờ cái c.h.ế.t của Úc Khôi có liên quan tới ta.”
Tiên hoa: “…”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015618/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.