Ở đời trước, khi tham dự thọ yến của Hành Sơn Tiên Tôn, trong số người tham dự không có Tạ Linh cũng chẳng có Mộ Tử Thần, cơ duyên trong Đào Nguyên Xuân Cư Đồ cũng bởi thế mà không bị ai đoạt lấy.
Thẩm Từ Thu liếc nhìn thần điểu đang kiêu căng ngẩng đầu, dáng vẻ đắc ý đầy mình, rồi quay sang xem xét quang đoàn kia.
Thì ra, cơ duyên trong Đào Nguyên Xuân Cư Đồ chính là bản thân nó.
Ban đầu hắn tưởng nơi đây chẳng qua chỉ là một ảo cảnh, nhưng nếu thực sự là một không gian linh khí độc lập, có thể dung nạp vật còn sống, thậm chí tự hình thành một mảnh thiên địa vậy thì đúng là bảo vật hiếm có khó cầu.
Chỉ tiếc, trong mắt Thẩm Từ Thu vẫn chẳng chút gợn sóng, thậm chí còn không bằng cảm giác khi hắn phát hiện Tạ Linh dễ dàng chấp nhận thủ đoạn g.i.ế.c người của hắn. Trong đôi mắt lưu ly kia có ánh sáng vụt qua, vô cùng vi diệu.
Tuy rằng cả hai chỉ dùng hoa ảnh và điểu ảnh để giao tiếp, Tạ Linh không thể nhìn thấy ánh mắt hắn, mà tiên hoa lại ít động tác, không sống động như điểu ảnh, so với hóa hình con người càng khó để lộ tâm tư.
Ánh mắt Thẩm Từ Thu lại liếc nhìn chiếc đuôi chim đỏ rực kia một lần nữa.
Có phải tất cả thần điểu, đều bị cái đuôi của mình bán đứng?
Nam Cung Tư Uyển
Trong đầu hắn bỗng nảy lên một tia hiếu kỳ:
Nguyên hình của Tạ Linh rốt cuộc trông thế nào? Chỉ là một chút tò mò thôi.
Hắn mở miệng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015619/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.