Hắn càng nắm chặt nắm tay, trong mắt từng tơ m.á.u lan dần, giăng kín đáy đồng tử.
Không một ai quay đầu lại nhìn hắn.
Ở nơi này thật sự còn ai có thể giúp hắn sao? Thẩm Từ Thu thật sự còn quan tâm đến hắn nữa không?
Bất an và hoài nghi lại một lần nữa trỗi dậy trong lòng Úc Khôi, hơn nữa càng lúc càng dữ dội, thế nào cũng không thể ép xuống nổi.
Nhưng nói cho cùng, đã có lý do để nghi ngờ, cớ gì còn phải cố gắng đè nén? Tĩnh tâm ư? Ở chốn này, liệu có thứ gì thật sự khiến hắn yên lòng được không? Nếu tu vi không bị phế, hắn đâu đến nỗi yếu ớt như hiện tại, phải sống dựa vào người khác?
Nhưng hiện giờ ngoài việc trông chờ vào Thẩm Từ Thu, hắn dường như chẳng còn con đường nào khác.
Úc Khôi siết chặt nắm tay đến mức khớp xương gần như muốn nát vụn, cuối cùng cũng gắng gượng ép xuống cảm xúc hỗn loạn, vội vàng cất bước đuổi theo đám người Thẩm Từ Thu.
Đào nguyên trong Xuân Cư Đồ quả thực có phong vị “đào nguyên” như truyền thuyết: phong cảnh tĩnh lặng, khí tức thanh thuần, phảng phất không nhiễm khói lửa phàm trần. Bên trong có vài chục gian nhà tranh nho nhỏ, một mảng rừng đào rợp bóng, một con suối uốn quanh, và một ngọn núi nhỏ thấp bé phía sau.
Phòng ốc tự nhiên là không người cư trú, Thẩm Từ Thu cùng mọi người tiến vào thôn, mỗi người tản ra, lần lượt lục soát từng gian phòng.
Nam Cung Tư Uyển
Bên trong đã có một vài tu sĩ khác, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015617/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.