Thẩm Từ Thu ngự kiếm, chẳng mấy chốc đã vượt qua Úc Khôi, mang theo nhóm đệ tử đáp xuống quảng trường chính của Ngọc Tiên Tông.
Một giọng nói châm chọc vang lên:
“Thẩm sư huynh hôm nay đến muộn thật, ta đến trước ngươi tận nửa nén hương đó. Sao đây, thua rồi nhé?”
Thẩm Từ Thu đặt Tạ Linh xuống, nghiêng đầu nhìn người vừa lên tiếng, chính là Biện Vân, vẻ mặt đang đắc ý lắm.
Biện Vân là đệ tử của đại trưởng lão. Tuy lớn tuổi hơn Thẩm Từ Thu, nhưng lại vào môn muộn hơn, tu vi cũng không bằng. Thế nên luôn ghen tị với Thẩm Từ Thu, cứ nhìn thấy là khó chịu trong người. Cũng bởi vậy, hắn rất thích chọc ngoáy, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để đ.â.m chọc Thẩm Từ Thu.
Tuy thế, Biện Vân lại có nhân duyên tốt, nhiều đệ tử chịu theo sau. Mỗi lần nội môn chia nhóm hành động, thế nào cũng chia thành hai phe: một bên là Thẩm Từ Thu, một bên là Biện Vân, ranh giới rõ ràng.
Dù xem Thẩm Từ Thu là đối thủ, nhưng Biện Vân chưa từng chơi xấu. Dù đấu võ mồm hay so chiêu thật, cũng không dùng thủ đoạn bẩn. Khi có ngoại địch, hắn luôn đứng về phía Thẩm Từ Thu, không gây chia rẽ nội bộ. So với Mộ Tử Thần âm hiểm, Biện Vân có thể gọi là quang minh lỗi lạc.
Chính vì thế, Thẩm Từ Thu chưa bao giờ xem Biện Vân như kẻ thù thực sự.
Đời trước khi Biện Vân chết, Thẩm Từ Thu còn đến bên cạnh hắn. Khi đó, Biện Vân bị thương rất nặng kinh mạch đứt đoạn, tay chân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-lu-phan-dien-cua-long-ngao-thien/5015592/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.